Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
Tôi sẽ đến Roma
Một kẻ mơ mộng như tôi có rất nhiều giấc mơ, có cái thành sự thật và vô khối cái không thành, nhưng có ai cấm người ta mơ, nên rồi tôi cứ mơ...Trên con đường tôi đi, tôi quen rất nhiều người. Có người gặp mỗi ngày lại chẳng có tí ấn tượng nào trong tôi. Nhưng có những người dù chỉ gặp 1 lần, hay có khi là chưa gặp bao giờ, lại để trong tâm trí tôi những nếp gấp hằn sâu. Tôi quen A qua FB. Tôi khá khó tính khi kết bạn trên FB. Trừ những lý do cực kỳ đặc biệt thì tôi mới add một người lạ. Cho nên A là một ca rất đặc biệt. Lúc quen thì thấy A không ở Việt Nam. Có một cái note A viết về cảm xúc choáng ngợp trước vẻ đẹp của một phụ nữ khi A còn là một đứa trẻ khiến tôi rất ấn tượng về A hơn cả cái bóng đang đè lên A.A còn trẻ, lại là nam, tính cách vừa có vẻ triết lý già dặn, đôi khi lại trong trẻo như một đứa bé con. A là một nghệ sĩ. Tôi thích những nghệ sĩ bởi họ luôn gắn liền với sự sáng tạo và sự ngông cuồng. A luôn có một cái vẻ gì đó như một quả bom sắp nổ. Tôi rất muốn thấy quả bom ấy nổ. Cho nên lúc nào cũng ngưỡng mộ dõi theo A.Một ngày nọ, chúng tôi hẹn nhau uống cà phê. A nhỏ bé như một thiếu niên. Gặp A là tôi thích ngay. Tôi thích giọng nói trong trẻo lạ lùng của A, thích cách A hút thuốc dù tôi rất ghét những người hút thuốc, thích nghe câu chuyện của A về quan điểm nghệ thuật, thích câu chuyện về 2 người đàn ông bên chiếu chèo...Trong buổi đó, A có nhắc tới Rome, thành phố nơi A từng theo học, với một ánh mắt long lanh khác lạ. A kể không nhiều, nhưng cái cách yêu Roma của A khiến tôi thèm được đến Roma một lần...Theo câu chuyện, tôi như thấy một chàng trai hai mươi lăm tuổi nhỏ bé cô đơn rảo dọc phố cổ liêu xiêu, đầu ngầng cao với 1 nụ cười kỳ bí. Tôi ước được đến Roma và hít thở bầu không khí đó... Tự nhiên tôi thấy mình lố bịch! Một phụ nữ đã kết hôn sống hạnh phúc bên chồng con lại đi ước mơ kỳ cục như thế. Nhưng nào ai đánh thuế giấc mơ. Cho dù khi đến được Roma, có thể tôi sẽ già lụ khụ, nhưng cảm xúc của một gã trai cô đơn nhỏ bé tôi sẽ giữ cho đến lúc đó...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét