Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

CÁI BALO CỦA TỚ

Tớ hay mang balo, từ khi ở Việt nam hãy còn chưa dân dụng hoá cái balo vốn chỉ dành cho các chú bộ đội. Tớ thích balo vì cái tính tiện lợi của nó. Không phải bìu ríu, không phải vướng tay, mà cần gì là có ngay. Tớ và cái balo đã trở thành 1 cặp bài trùng từ khi nào chẳng biết. Đến nỗi vừa mới hôm rồi, 1 thằng bạn đại học hớt hơ hớt hải gọi điện giữa trưa chỉ để nói rằng, thấy 1 cô gái đeo balo đạp xe qua, tui nhớ bà quá! Mấy người bạn cứ ái ngại với cái balo to đùng của tớ, cứ bảo, đưa đây xách cho, người bé mà sao balo to...nhưng tớ không thể rời balo được, trừ khi về nhà. Balo cho tớ cảm giác được ôm ấp, cảm giác ấm áp của 1 bờ vai rộng, cảm giác được dựa dẫm. Balo giúp tớ đỡ cô đơn trên đường vắng, ấm áp khi chuyển trời, đầy đủ ở mọi nơi... Ngày còn học đại học, ai hú 1 cái là mình đi ngay, không cần về nhà, vì trong balo của mình luôn có 1 bộ đồ, bàn chải kem đánh răng, 1 gói mì, 1.5l nước, sách vở đủ dùng trong 3 ngày, khăn mặt, giấy VS, dao, kéo, kim chỉ...Balo mình nặng khiếp hãi vì những thứ đó. Sau này bọn nó nghĩ ra laptop thì mình lại na theo luôn... Nỗi cô đơn thường trực của tớ được balo an ủi... Balo cho tớ cảm giác làm rùa: nhà ở đấy, hang ở đấy, tất tật đều trong ấy! Balo cũng khiến cho tớ có cảm giác, sau lưng mình, luôn có một vòng tay che chở!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét