Ngày em tóc xanh đã từng yêu anh không một lý do, chỉ đơn giản là yêu, một tình yêu trong sáng và không vụ lợi. Yêu vì cần yêu, chứ không phải là yêu để được yêu!Rồi em làm dâu nhà anh, như một cánh bồ công anh mơ màng đáp xuống mặt biển dậy sóng. Em biết là anh yêu mẹ, nên em không bao giờ làm trái ý mẹ dù là mẹ sai 100%. Em cũng không hề ra cái vẻ ta đây, dù là em có đúng 1000%. Vì em là mẹ của con trai, nên em biết trong mắt con trai, mẹ luôn là nhất! Em có thể chịu đựng được tất cả, miễn trong ngôi nhà có căn bếp của em, anh tin em và tôn trọng em. Thế là đủ!…Nhưng, một ngày nọ, một ngày cuối năm, mẹ chia quà tết cho các gia đình nhỏ, mỗi nhà 1 con gà làm sẵn và một gói nếp thơm. Em luôn nhận quà của mẹ, cho dù khi về nhà nó thối hay hỏng, em cũng bù thứ khác ngon lành vào và bảo rằng, đấy là quà ngon của mẹ. Vì mẹ là mặt trời của anh mà, sao em có thể làm hoen ố? ...Hôm ấy, mẹ chia cho em một con gà đã chết trước khi bị cắt cổ. Mình nó thâm tím trông rất sợ, cho nên em về nhà chưa vội đem nó ra khỏi làn, để có thời gian trấn tĩnh lấy can đảm thì mới lấy ra... Anh thấy cái làn vướng chỗ, liền mở ra và... trông thấy con gà tím đen….thất thanh gọi em…....Em chỉ biết cười nhẹ, vì không biết làm thế nào để chữa cháy cả…...Sáng hôm sau, mẹ anh giật giọng gọi anh về, hô mất gà cúng trong tủ lạnh. Mẹ bảo chỉ có em mới có thể là thủ phạm, vì con gà mẹ cho em là con gà chết bầm, nên chắc em lấy chứ không ai khác! Em không cãi, vì anh biết rồi mà, cãi thế là không phải. Rồi mẹ bảo nhất định em giấu con gà ngon trong tủ lạnh của bếp em, phải bới tung ra ắt sẽ thấy! Em im lặng, vì chắc chắn là anh hiểu mà…...Thế nhưng, anh đã lục tung cái tủ lạnh bé tí của nhà mình ra, không chừa ngóc ngách nào……Và rồi thì em chết, tình yêu của em chết, và từ đó, không còn cánh bồ công anh nhỏ nhoi nữa, chỉ còn một quả cầu gai lăn lông lốc trên sa mạc mà thôi…Khi người ta yêu, chuyện gì cũng có thể làm được!Nhưng khi người ta đã hận, thì không gì không thể làm được!...Em dồn tình yêu sang những gì thật sự thuộc về mình, chẳng hạn con của em, chó của em, mèo của em, cá của em, cây cối của em…và bản thân mình. Em quay về với tuổi 20 dang dở của mình, để hát tiếp bài hát xưa, thêu nốt áo trắng xưa, vẽ nốt bức tranh xưa…...Anh bắt đầu không hiểu em được nữa, vì em có còn là em nữa đâu? Anh tra tấn em bởi những cơn ghen điên cuồng, dằn vặt em bằng những lời cay độc vì em không còn dễ bảo như xưa. Em chỉ làm những gì em cho là đúng, và nói những điều cần nói mà thôi! Em đã không còn là em, cho nên anh đừng mong làm em tổn thương!Em quyết định, em sẽ trả mối hận này…Em trà hận bằng cách sống thật đẹp, ngày một đẹp lên! Em cố gắng sống ngoan không tì vết, đoan trang chỉ kém nữ tu, ăn mặc đẹp, nói điều hay, làm việc tốt… Em muốn trái tim anh phải đắm say vì em, vì một người rất quen rất gần mà như rất xa, rất lạ! Em muốn 1 ngày như thế, em sẽ rời bỏ anh, cho anh có cảm giác đã bỏ rơi em như cái ngày tận niên đó! ….Nhưng khi tiến hành công cuộc tu thân, bỗng dưng em thấy dần dần thanh thoát…và một ngày nọ em lại trở thành cánh bồ công anh nhưng không mơ màng mà bay nhẹ, bay cao. Em không còn muốn trả hận nữa, mà em muốn tha thứ, tha thứ cho anh, tha thứ cho mẹ anh, để em được là cánh bồ công anh mãi mãi…...Nhưng tình yêu thì không quay trở lại được, vì bây giờ anh đâu còn là anh của ngày em 20, hay của ngày em 30? Ngày em 50, anh đã là một ông già tóc bạc, nặng trĩu với những lo toan bé nhỏ. Cái hình hài vẫn là em, cái tên vẫn là em, nhưng con người em đã không còn là em nữa rồi, cho nên….Thôi anh nhé, ta sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời, song song, không thể tiệm cận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét