Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Nhớ IDECAF ngày nào...

Thời đó, Idecaf rất là hoành tráng, nó sang sang sao đó, ai vào đó cũng nhỏ nhẹ và lịch sự. Idecaf có 1 cái thư viện sạch, đẹp và vắng vẻ. Chỗ ngồi thì rộng rãi thoáng mát mà lại miễn phí! Mình đến học bài ở đó, mơ mộng ở đó ... Idecaf có một quán cà phê mẹ ơi thích chịu không nổi luôn: nhạc Pháp(dĩ nhiên), trang trí nhã nhặn, thức uống thức ăn đúng điệu, khách hàng lịch sự, và đắt, nhưng đáng! Idecaf cũng có một phòng triển lãm nho nhỏ cho tranh, ảnh và thư pháp, thường là của những tác giả độc đáo... Và cả 1 bí mật nho nhỏ: nvs của phòng học thông sang sân khấu Indecaf, nơi bọn sinh viên rớt mồng tơi như mình đừng mơ bén mảng. Ấy thế mà mình có mặt đủ các buổi diễn kịch, ca nhạc nhờ cái bí mật ấy, khiến bạn bè lé mắt...Ở đó cũng chiếu phim Pháp, và những phim mà thời ấy cấm... Mình mê cái không khí thì thào ở Idecaf, khi cái quyền riêng tư của mỗi người được tôn trọng gần như tuyệt đối. Mình như một con điên vì không thèm quan tâm đến bất kỳ ai trong khuôn viên đó, dù khi ấy là thời kỳ mà tài tử giai nhân vào đó rất dập dìu, chỉ đắm đuối không khí Idecaf như bị thánh đường mê hoặc... Quan trọng hơn cả, vào Idecaf, mình nói tiếng Pháp với những người yêu tiếng Pháp, người Pháp... Lâu lắm rồi, mình không nói tiếng Pháp, rồi thì không vào giáo đường Idecaf nữa sau một cơn choáng vì sự đổi mới của nó. Không còn tí không khí chầm chậm, bí ẩn, riêng tư nào cả.... Không còn cảm giác thánh đường... Kể từ đó Idecaf trở thành quá khứ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét