Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
PHỔ BẠN BÈ
Khi mình còn bé, có 1 người mà mình cực kỳ ngưỡng mộ là ông ngoại mình. Ông là đại gia một thời. cái nhà to to ở phố Trần Hưng Đạo lối đến chợ Rồng ở Nam định là của ông đấy! Ông đi đâu cũng có người chào hỏi, thăm nom. Gặp ai ông đều trò chuyện như thể thân thiết lắm dù đó là ông chủ hàng vàng hay bà cụ đội chè kho bán rong. Những lúc có dịp gần ông, mình hỏi, có phải ông quen cả thành Nam này không, ông cười nhẹ, bảo với mình, con ạ, hãy chơi với tất cả mọi người, sang hèn giàu nghèo tốt xấu, học lấy cái hay, tránh đi cái dở. Mình chả hiểu gì, nhưng lại nhớ như in!Ông ngoại mình làm nghề y, ông bật dậy bất cứ lúc nào có người đập cửa gọi chữa bệnh. Bà ngoại bực lắm, toàn sai cậu bảo ông đi vắng để cho ông có thể chợp mắt buổi trưa, hay nghỉ ngơi buổi tối. Trong trí nhớ của mình, hình ảnh của ông luôn gắn với phòng khám đầy người ngồi trật tự, sang hèn gì cũng theo thứ tự ai đến trước thì khám trước. Ai ông cũng dặn dò cẩn thận như nhau... sang hèn giàu nghèo tốt xấu gì thì cũng là người cả, có bệnh rồi cũng phải chữa....Đám ma ông, những người lạ đến viếng đông hơn cả người quen...Có lẽ những lời dạy của ông đã ăn vào óc mình 1 cách vô thức. Chả hiểu bằng cách nào, nhưng mà nếu mình thích, mình có thể trò chuyện với tất cả mọi hạng người. Mình luôn tìm được cái chung giữa mình và người đối diện (cũng một cách vô thức) để có thể nói chuyện cởi mở với nhau. 1 ngày nọ, mình chợt nhận ra, mình có nhiều người quen quá chừng, nhờ đó mà mình có nhiều trải nghiệm cuộc sống từ họ. và trí nhớ của mình đã được trui rèn, những khuôn mặt đã đi qua đời mình, đều lưu dấu vết...Có 1 số người quen rất ngạc nhiên, sao mình có thể chơi với mấy bà quét rác được nhỉ? Lại còn say sưa trò chuyện nữa chứ? Có ai biết đâu, những người xung quanh mình luôn dạy mình nhiều thứ hay tuyệt từ cuộc sống:chơi với đám tài xế đường dài, mình thuộc làu bảng số từ bắc chí nam, nên chỉ mới nhìn qua 1 người cùng cái xe họ đi đôi khi có thể đoán họ từ đâu tới và chỉ thế là đã có chuyện để nói với nhau.chơi với các bà ve chai, học được cách nhận ra giá trị của những thứ người khác vứt đi.chơi với nhạc công, mình được nghe nhạc và học được cách cảm nhận âm nhạc.chơi với nhiếp ảnh gia, mình được gửi mắt đi khắp nơi,chơi với kiến trúc sư, hoạ sĩ...mình biết cách nhìn ra cái đẹpchơi với xe ôm, mình biết được các ngóc ngách saigon.chơi với bác sĩ, mình học được cách quan sát con ngườichơi với người giàu sang, mình biết thưởng thức món ngon.chơi với người nghèo, mình học được cách xoay xở khi hoàn cảnh éo lechơi với người trẻ, mình học được sự nhạy bén và nhanh nhạychơi với người già, mình học được sự thận trọngchơi với trẻ con, mình học được tư duy sáng tạo, đổi mới cách nhìn sự vật....minh may mắn vì được ông ngoại truyền cho bí kíp học tập này, ít tốn thời gian mà được tiếp cận với cả nhân gian... đừng có ngạc nhiên nhé, khi ai đó thấy mình nay cặp kè với trí thức mai lại cặp kè với ma cà bông, thầy mình cả đấy!Phổ bạn bè của mình, nói chung, hơi bị rộng, từ -∞ tới +∞ cơ mà...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét