Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

THƠ NGUYỄN BÍNH

mình yêu thơ Nguyễn Bính từ rất lâu, trước khi học chương trình Văn học lãng mạn năm 12, hình như là quãng năm lớp 6, khi vô tình đọc quyển thơ ở nhà bà ngoại. đọc lần đầu là đã mê tít thò lò. năm lớp 8, biết quê người thơ ở Vụ Bản, cũng không xa Nam Định là mấy, mình quyết định mò đến xem Nguyễn Bính sinh ra ở đâu mà thơ hay thế! cũng mò đến chỗ 1 nhà nghiên cứu về Nguyễn Bính ngay ở Nam Định để hàn huyên. cái máu liều của mình nó ghê quá, tự nhiên sao hồi đấy gan thế, thân gái mà cứ băm băm bổ bổ đi dọc về ngang. thế mà chả sao mới may chứ! cái ông nhà nghiên cứu ấy trông bẩn bẩn, nghèo nghèo, nhưng lại cho mình hàng đống sách chuyên về Nguyễn Bính và tuyển thơ của Nguyễn Bính trên giấy đen như giấy bản. Cũng thư từ với bác ấy 1 thời gian lâu lắm rồi bận học quên luôn. Năm 12 về lại Nam Định có thì giờ lang thang thì ông ấy chả còn ở đấy nữa, chắc là bán nhà hay chết rồi cũng nên.thơ Nguyễn Bính đầy cái vẻ mặc cảm, đúng cái chất của mình khi ấy: mặc cảm về ngoại hình, mặc cảm về sự khác biệt...và lúc nào ông ấy cũng yêu đơn phương, y như mình khi ấy vậy. yêu thơ ông còn vì cái vẻ thuần Việt quê mùa trong các hình bóng thấp thoáng trong thơ ông. yêu cái kiểu người phụ nữ đa cảm trong thơ ông nữa! có những lúc mình thuộc làu làu thơ ông vì có tật cứ đọc đi đọc lại cái mình thich vào những khoảng thời gian nhất định hàng năm. mỗi lần lại có 1 cảm nhận khác và ghi lại những cảm nhận ấy! giờ đây, khi đã hiểu cuộc đời hơn xưa, đọc Nguyễn Bính mình thấy buồn cho thân phận ông ấy quá. chao ôi, thân phận con người thơ ấy sao mà trắc trở, khi sống thì nghèo hèn, chết cũng chả hơn. thế mà thơ người cứ sống mãi, như thể hồn người day dứt mãi chưa giải được oán, chưa siêu thoát đươc!mình thương cho thân phận ông quá, và yêu thơ ông nữa!(khi kết hôn, mình nghĩ, sẽ không bao giờ dính dáng tới văn chương vì chả có ai làm văn thơ hay mà hạnh phúc cả. do đó, mình chọn hạnh phúc. thế nhưng là cái thói viết lách đã ăn tận xương tuỷ nên hàng năm, cứ những lúc giao mùa là mình hay trốn vào 1 góc để viết lăng nhăng. từ khi có fb, thi thoảng lôi ra post, ai đọc khen hay thì nói thật là mình sợ lắm, sợ nếu mà hay thật thì có giữ hạnh phúc được không!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét