Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

CÓ CÓ...KHÔNG KHÔNG

Ông xe ôm đầu hẻm nhà mình là 1 người đặc biệt. Ông ta là một người lính của Việt nam công hoà. Ông ta tầm hơn năm mươi tuổi. Da đen nhẻm, con mắt đục ngầu. Đã có một thời gian rất lâu, ông ta được đi cải tạo ở Miền Bắc. Tầm sau năm 1990, ông ta mới được thả, như thế chắc là "tội ác cũng dày". Mình có cái tật xấu là ai cũng sấn vào mà chơi, nhìn ở ai cũng ra được điểm chung. Thế nên ông xe ôm cũng không ngoại lệ. Buồn cười là, ông xe ôm có nhiều điểm giao thoa với mình lắm, nhiều hơn tất cả những loại đàn ông da trắng hồng, hào hoa bóng bẩy cưỡi xe hơi mình từng quen. Ông ta không có gia đình riêng, cha mẹ đã qua đời, anh em thì chiếm hết gia tài khi ông ta đi học tập. Còn gì để mất? Ông ta không nhà cửa, không nghề nghiệp, không địa chỉ, không khát khao, không ràng buộc, không có ngày mai! Ước mơ duy nhất là được chết nhẹ nhàng ở ngoài đường, không làm phiền người khác, và nữa, ông ta không tự tử vì như thế là không phải đạo! Hàng ngày ông ta chỉ chạy xe để đủ tiền ăn và tiền xăng, thường xuyên bị lừa và luôn đói khát. Nhưng ông ta luôn tự trọng, không bao giờ nhận quá sức lao động của mình, không xin xỏ ai. Riêng cái khoản cho quần áo và cho thức ăn cho ông ấy cũng khiến mình mất bao nhiêu công ông ấy mới nhận. Hôm qua, ông ấy chở mình đi ra chỗ hẹn VTCN (1 cách để giúp ông ấy có tiền sống qua ngày), thấy ông ta gục mặt trên xe, mình biết ngay là ông ấy đói. Vội về nhà mang cho ông ấy mấy cái bánh gatô nho nhỏ, và 1 vỉ paracetamon, ông ấy mắc chứng đau đầu kinh niên. Khốn nạn thân ông ấy quá! Thế nhưng khi thả mình xuống chỗ cần đến, nhìn nụ cười thinh không của ông ấy, mình chợt thấy trống trải quá! Thế là mình có hay mình không? Thế là ông ấy có hay ông ấy không? Mình đáng thương hay ông ấy đáng thương? Nợ đời mình nặng hay nợ đời ông ấy nặng? Ông ấy chỉ có 1 lần rơi nước mắt, đó là khi nhìn thấy mình chơi với 2 con ngoài vỉa hè, ông ấy bảo: "Chị làm tôi nhớ mẹ tôi quá!" Chao ôi, sao mà xót xa, nhưng sao mà cuộc đời ông ấy nhẹ nhàng thế! CÓ? KHÔNG! KHÔNG? CÓ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét