Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
MƯA NGÀY XƯA (đăng lại status cũ)
Sáng nay 5h15 dậy chạy, cơn mưa dông vần vũ làm mình nhớ Nhatrang, những ngày xưa quá...Ngày ấy tổ 3 của bọn mình phải quét trường vào sáng sớm. Mình dậy thật sớm, mua ổ bánh mì thịt ngoài ngã sáu, phóng xe đạp lang thang qua ngôi nhà đá xám nghe dương cầm ai lướt, rồi chao vài vòng biển, hít hơi muối mặn thơm thơm, vừa nhai bánh mì vừa hít hà vì ớt cay. Quãng 6 giờ kém, mình rẽ vào cái vòm mơ mộng, con đường Lý Tự Trọng với 2 hàng xà cừ xanh rì. Ở đó có 1 lũ bạn xách chổi dừa đang cười nói râm ran, nào Minh râu, nào Tuấn cồ, nào Thuỷ lùn, nào Linh thọt...cả lũ quét sân, chí choé chửi nhau... mình-Hà gầy- quét rất hăng, chửi rất khoẻ...luôn có mặt đầy đủ những buổi quét trường, dù mưa hay nắng. Mưa càng hay, vì như thế lại thêm cái trò bỏ xe đi bộ và đội mưa về nhà, rất khoái. Điên như thế chưa vừa, có lúc còn chơi trò bấm chuông cửa toàn bộ con đường, chẳng chừa nhà thầy giáo. có bữa chó rượt, có bữa người rượt, nhờ thế mình chạy rất nhanh, được bọn con trai đặt nhiều nickname rất độc: con thần gió, đà điểu...Sao mà nhớ quá! Sáng nay chạy về, mưa đã kịp làm ướt tóc, về nhà mẹ bảo tắm ngay kẻo bệnh, tủi thân nhớ ngày xưa có bao giờ mình được nghe câu ấy? vì ngày xưa mình chả biết thế nào là bệnh, dù phơi nắng, phơi gió, phơi mưa...nên mọi người ai cũng cho mình là thép không rỉ, để rồi luôn vô tình...ái chà...hoá ra có tuổi rỉ sét cũng có cái hay nhỉ!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét