Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

GIÀ ƠI, XIN CHÀO MI!

mình rất khoẻ. cái này nhiều bạn bè biết: ăn khoẻ, chơi khoẻ, quạy khoẻ, làm khoẻ...vận động cơ bắp và neuron của mình ngang ngửa nhau, cho nên là mình không bao giờ béo được, trừ 2 lần mang thai mới đạt kỷ lục 75kg. với lượng vận động đó, cho những đam mê đa dạng, đa chiều, đa sắc, đa mang của mình, thường đến tối là mình rũ như tàu lá, nhưng cứ qua một đêm ngủ sâu, sáng ra mình lại như mới!ấy vậy mà...già tới!các dòng điện nơron trở nên dày đặc với tần số cao, mà sức thì cạn. ngày xưa mỗi lần nhập đồng là ngồi viết vài ngày không đứng dậy. bây giờ viết vài tiếng là cơ thể phản đối đòi nắm. mà đam mê giờ ngày càng nhiều hơn, cho nên là bị chứng bất lực! đầu muốn mà cơ thể không đáp ứng nổi. 1 đêm thức là phải 7 đêm ngủ mới bù được cảm xúc và sức lực. đầu luôn có cảm giác muốn làm, mà người thì đòi nghỉ. đầu bắt người làm, vẫn làm được nhưng đến khi hết pin là phụp luôn.sạc pin lại mất vài tuần. mới biết mình phí sức quá!học trò than cô thất thường, quá đúng, vì khi khoẻ mới nhiệt tình nổi, khi mệt là quên hết, không tha nổi thân làm sao nhớ những hứa hẹn và duy trì công suất đỉnh?mình phải thừa nhận già thôi. cho dù tuổi quả tim mới 15 nhưng tuổi quả thận đã u50 rồi, đâu bắt cả cơ thể nghe con tim hừng hực được?cơ mà hạnh phúc, vì bạn bè rất thương, chồng con thương, cha mẹ thương, anh chị thương, chó cũng thương, cây cũng thương mà cá cũng thương!ơ tuổi già cũng vui mà!mình chấp nhận hạ nhiệt con tim thôi!hoặc là đi đại tu máy móc, chạy đều hơn, kiểm soát không cho chạy quá công suất, hy vọng kéo dài thêm 20 năm nữa sự chênh lệch giữa tim và thận!nhưng mà chưa chừa, hôm qua chồng chở đi chơi, tới nhà kia thấy dàn trống bỏ hoang, mê quá bổ vào tùng xèng cho đã, xong ra đầu quay quay!kiểm soát bản thân chính là cái khó nhất!may mà có ông bạn đời ổng thương cho...ổng không tống vô nhà thương điên! Già ơi, mình phải làm quen với bạn thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét