Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
LẢM NHẢM
Tôi đã đi qua thời thanh xuân lúc nào chẳng hay. Chỉ kịp nhận ra điều này khi những cô gái chàng trai mà tôi mới quen chuyển từ gọi chị sang gọi cô.
Tôi không buồn, chuyện tất yếu mà, nhưng cũng lững thững dừng lại, ngoảnh nhìn những gì đã qua...
Thuở ngây thơ, tôi ước mơ gặp một hoàng tử có thể biến đổi cuộc đời mình...
Thời thiếu nữ, tôi mong có thể nương tựa vào người đàn ông mình định chọn...
Khi thiếu phụ, tôi ao ước người đàn ông mình chọn sẽ cùng mình dời non lấp bể...
Khi U50, tôi biết chắc rằng không nên trông mong vào đàn ông, cuộc đời mình sướng khổ nên do mình chủ động.
Chia sẻ với các em gái cháu gái, chúng thường nhìn mình từ đầu đến chân, cười cười, chắc là nghĩ "bả xấu thế thì đàn ông nào nó trọng?"
Thở dài mà thương, có là tiên sa thì cũng thế thôi!
Ở xứ này, mang tiếng là tiến bộ nhưng đàn ông họ cổ hủ và lạc hậu vô cùng. con tiếp bước cha, cháu tiếp bước ông...chưa bao giờ thoát được cái nếp phong kiến.
Tôi thương cho các em gái cháu gái bạn gái tan sở chổng mông đón con, đi chợ nấu ăn...
Tôi khinh những thằng sức dài vai rộng lười nhác khoác lác bên bàn nhậu mỗi buổi chiều...
Tôi thông cảm cho những cô hoa hậu-ca sĩ-người mẫu lấy chồng Tây...
Tôi nể trọng những anh kiến trúc sư-bác sĩ-nông dân-công nhân... lặt rau cho vợ...
Tôi thật may mắn không có con gái...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét