Có ai đó bảo, yêu 1 thành phố không phải vì nó có gì mà nó có ai.Tất cả các thành phố tôi đi qua đều trống rỗng, vì không có một ai đặc biệt để nhớ và trăn trở!
Hà Nội cũng thế, nhưng khác vì là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, nên tôi không đành lòng, cứ muốn phải nhớ và trăn trở. Vì không có ai để nhớ, mỗi lần ra Hà nội, tôi không ngắm cảnh mà chỉ loanh quanh tìm người để nhớ. Nhưng người Hà Nội đương thời ai cũng hối hả trong vòng quay của cuộc sống, có ai thừa hơi dừng lại mà chơi với tôi. Duy chỉ có vài trẻ con và vài người già là dừng lại. Nhưng trẻ con thì phải lớn, người già thì phải chết, và tôi lại cô đơn ở Hà nội. Lần nào ra rồi cũng bâng khuâng...Bâng khuâng nhìn cậu bé mắt tròn giờ lún phún râu...Bâng khuâng nhìn cô bé tóc bím 2 bên giờ đã tóc highlight giày cao gót....Bâng khuâng nhìn ảnh các cụ sau làn hương...Tôi cứ ước ao có một người bạn Hà Nội hiểu Hà Nội thật nhiều, dắt tôi đi lang thang từ chỗ phồn hoa đến nơi cặn bã. Tìm mãi, giao du mãi mà chưa tìm được ai...Thôi thì, phải bằng lòng với 1 khoảnh khắc nào đó ngắm hoàng hôn hồ Tây, phải bằng lòng với khoảnh khắc nào đó ăn lẩu bò vỉa hè, phải bằng lòng với khoảnh khắc nào đó ngắm tranh trong phòng chật chội, khoảnh khắc nào đó mút kẹo ngoài hành lang...Tôi lại sẽ Hà Nội du hành, sẽ đi tìm một người Hà Nội không lớn nữa và không chết trước tôi, để yêu Hà Nội hơn nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét