Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
CHO&NHẬN - ĐƯỢC&MẤT
Thuở nhỏ, hà có cái tính hay tranh giành, luôn muốn có được phần hơn. Nhớ lại cảm giác sau khi dành giật được cái gì đó là những cái nhìn hằn học, sự xa lánh của các bạn, sự xu nịnh của vài đứa cơ hội...
Lớn lên, yêu được một người thiện tâm, tự nhiên tâm mình cũng thiện dần dần (hoá ra thiện tâm cũng có thể lây lan). Nếu có 1 cuộc chia chác nào đó, hà đã thôi lao vào bon chen, chỉ đứng nhìn và nhặt lấy mẩu vụn vặt sót lại sau cuộc chiến giành giật. Thấy cũng có sao đâu! Mà đôi khi, cũng chả còn cái gì mà nhặt, nhưng thấy mình lành lặn, còn những kẻ giành giật thì mẻ trán sứt đầu ôm những chiến lợi phẩm cũng chả lành lặn gì, lại thấy hoá ra mình may!
Lâu dần, cái tính không màng bon chen đã thành tính cách của mình. Nói theo kiểu thực tế của một số chíp hôi bây giờ thì mình lại lãi to khi không màng bon chen. 11 phần bánh cho 12 người, hà sẵn sàng đi ra để cho mỗi người có 1 phần, vì k ăn thì mình cũng có chết ngay đâu! Thế nhưng, chao ôi là sướng, đến 8 người đã xẻ nửa phần của họ cho hà, thế là 1 mình hà nếu nhận cả thì có hẳn 4 phần. Lại còn được khuyến mãi thêm 8 tấm chân tình nữa chứ! Nếu mà tư duy kiểu các em chíp hôi là hà cực kỷ lỏi đấy nhá!
Ngẫm ra, hà thấy mình cho ít mà luôn nhận nhiều, mất ít mà luôn được nhiều, SƯỚNG!
(hàng cũ post lại)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét