Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

BỒI HỒI

hôm nay, ngày đầu dắt con lại 1 nhà văn hoá thiếu nhi mới, lòng nhớ lại những ngày thơ bé và cái nhà thiếu nhi nhà quê nhà quẩn của Nha trang ngày xưa!đó là một nhà thiếu nhi tầm thường về mặt cơ sở vật chất, nhưng những con người ở đó đã gieo vào tâm hồn mình những hạt giống đầu tiên của cảm thụ nghệ thuật.vì khi đó, còn bao cấp, con em cán bộ được miễn phí các hoạt động trong nhà thiếu nhi, nên mình học tất cả những bộ môn nào không trùng giờ trong dịp hè và những ngày cuối tuần trong năm.nhà thiếu nhi có đủ bộ môn nghệ thuật: piano, ghita, violon, trống, tranh-sáo-bầu, kịch nói, kịch câm, thanh nhạc...một số môn thể thao như cờ vua, bóng ném, bóng đá, cầu lông...một số môn gia chánh như cắm hoa, làm bánh, cắt may...một số môn văn học như thơ và vănnhờ lết thây đi khắp các lớp, bây giờ mình có khái niệm cơ bản về nhiều loại hình nghệ thuật và nội trợ.hồi đó, các thầy cô nhà văn hoá có trình độ hơn giờ nhiều lắm. vì đa phần họ du học ở Tiệp khắc, Liên xô, Đông đức, Ba lan và Bungari về, nói thật là toàn bậc anh thư tuấn kiệt, cho nên, bọn mình được học rất bài bản. mình nhớ thầy dạy kịch câm của mình học tận Bungari, hay kể cho bọn mình nghe những phong tục tập quán của người Bungari một cách hài hước mà bùi ngùi. chắc đất nước ấy đẹp lắm nên thầy mới yêu như vậy!cô dạy piano của mình học ở Học viện âm nhạc Đức về, lúc mới dạy lúc nào cũng thấy cô ngồi bóp bong bóng, sau này mới biết là cô tập lực ngón tay để đàn cho có lực...thầy dạy cờ vua học ở Tiệp khắc về có râu vểnh nhìn rất ngộ.nhưng đau lòng, mình nhớ các thầy cô nhanh chóng chán nản, vì không đủ sống với đồng lương, và thời đói khổ ấy họ phải kiếm ăn tới độ thui chột nghề nghiệp đã học, cho nên, cứ dần dần, thỉnh thoảng 1 sáng nào đó có tiếng hô hoán: thầy X, cô Y vượt biên rồi! Vài năm sau lại đến phong trào xuất khẩu lao động và cưới Mỹ lai...mình không còn nhớ được tên họ của các thầy cô, vì trẻ nhỏ vô tình chỉ biết gọi thầy theo môn học...con mình đã bước chân vào một nhà văn hoá có cái air như ngày xưa (mình chắc chắn vậy, vì mình ngửi thấy cái mùi ấy), mình mừng quá vì chắc rồi con mình sẽ học được những khái niệm cơ bản về các loại hình nghệ thuật mà không tốn quá nhiều thời gian, tiền bạc.hôm nay, con kính gửi tới toàn thể thầy cô nhà văn hoá năm nào, đã dạy và nuôi dưỡng tâm hồn con, để con biết đường mà nuôi dạy con! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét