Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
Tiếng rao đêm
Xôi khúc bánh giò đê!
Tiếng rao trong đêm làm mình nhớ quay quắt nhưng ngày thiếu nữ ở cùng với Tuyết. Mười bảy tuổi, vô lo, tự do tuyệt đối trong ngôi nhà thênh thang giữa trung tâm quận 10. Hai đứa nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm với nhau. Nào là ăn cưới chui ở Kỳ hoà, nào là giả làm ma hù trai tráng, nào là đốt lửa trên sân thượng nhảy nhót tung tăng, nào là chọc cho bọn tù Chí Hoà tru tréo đêm đêm...
Rồi một đêm nọ, hai con thức khuya học bài thi, đang đói thì có anh bánh giò rao lanh lảnh, hai con gọi vào, dòng dây thả giỏ xuống bảo bỏ bánh vào, rồi không đưa tiền mà chòng ghẹo anh bánh giò một lúc mới tha. Thế mà đâm quen... Khuya nào đi ngang anh cũng chõ vào hô: ai bánh giò bánh chưng không...như thể chỉ mời riêng bọn mình. Hôm ăn hôm không, nhưng nghe tiếng rao thấy ấm lòng, vì đêm không chỉ có 2 con hâm thức...
Bây giờ chắc anh ấy đã thành ông già mất rồi. Cơm áo gạo tiền có lẽ khiến đầu óc anh ấy chà nhớ nổi chuyện bá vơ ngày nào. Tự dưng nhớ ngày xưa quá. Có chút xấu hổ vì đã làm mất thì giờ của một người mưu sinh vất vả. Nhưng nụ cười Bắc kỳ trắng loá giữa đêm của anh ấy chắc là niềm vui thật, không phải vờ. Cầu mong đâu đó ông anh sống đầm ấm, khỏi phải bán bánh đêm vất và.
Một trong 2 con điên vẫn nhớ anh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét