Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Khi người ta trẻ....

Xin lấy cái tựa một tập truyện của Phan Thị Vàng Anh, viết khi cô ấy còn trẻ...Khi người ta trẻ, người ta chỉ chú ý đến cái tôi của mình, không quan tâm đến cảm giác của người khác, thậm chí không quan tâm đến hậu quả của nhưng gì mình làm...Khi mình còn trẻ, còn là cô gái vô lo, mình đã làm nhiều việc theo ý thích, làm gì cũng để cho vui và chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình. Nhiều năm sau, nghe các bạn kể lại chuyện hồi đại học làm mình nhớ lại những gì đã qua...Những mảng ký ức hiện về, ai đã đi qua đời mình thì mình nhớ, đương nhiên, nhưng tự hỏi, mình đã làm cho những ai cười, làm cho những ai khóc, làm cho những ai thay đổi? Làm sao mình biết hết được cơ chứ?Anh Tân nào đó từng gửi thư cho mình là thích mình hay chỉ là trò chọc phá của bọn trai đang lớn như mình đã nghĩ? Tất cả những người bạn trai mình chơi có ai buồn vì mình khi ấy đã có người yêu hay không? Có bạn trai nào đã phải thở dài khi nhìn mình ríu rít bên người yêu không? Khi ấy mình nghĩ, chỉ có anh người yêu của mình là thấy được vẻ dịu dàng của mình, còn thì mình là cô gái đen đúa, kỳ quái, lập dị thì bạn trai nào tầm tuổi mình đi yêu cơ chứ? Vậy nên mình luôn coi các bạn trai mình quen đều như anh em... Và bỗng nhiên về chiều, có ai đó nói rằng xưa yêu mình, mình lại cái kiểu cũ, cóc tin, cho rằng ai đó nói thế cho vui chuyện. Ai mà nhìn con mụ mặt xanh nanh vàng như mình rồi đi nuối tiếc cơ chứ? Thế mà rồi khi thấy cơn giận của ai đó khi mình chế diễu rằng họ giỏi tán, mình tự hỏi, hay là mình sai? Mà nếu mình sai thì đã sao? Có chết ai đâu nhỉ? Các bạn ấy cũng đã trưởng thành, thành đạt và hạnh phúc cơ mà!Nhưng...Đã có lúc mình ân hận vì sự trẻ con của mình, vì những trò đùa tưởng vô hại mà làm ảnh hưởng đến cuộc đời người khác. Mình ân hận vì mình đã vô tâm, ích kỷ, chỉ biết mình nên bỏ qua những người bạn tuyệt vời...Mình ân hận vì mình đã tự mình bỏ lỡ cơ hội được có những kỷ niệm đẹp...Mình ân hận vì đã tự đánh giá thấp bản thân...Mình ân hận vì mình đã làm người khác tổn thương...Chao ôi, khi người ta trẻ, người ta là thế đó!Khi người ta không còn trẻ, người ta thường hay nuối tiếc quá khứ, vì rằng thì là mà...người ta bất lực....Hãy tha thứ cho mình, vì khi ấy mình trẻ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét