Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
CÂU CHUYỆN VỀ LỐI ĐI
Tôi có 1 thú vui khi đi đến 1 nơi khác là vãn cảnh. Nghĩa là đi bộ nhẩn nha, ngó nghiêng, nghe ngóng, sờ thử, nếm thứ, ngửi thử. Khi đó giác quan đủ loại của tôi trọn vẹn tẩm trong không gian của vùng đất đó. Khi và chỉ khi vãn cảnh, tôi mới nhận thức đầy đủ được đặc tính của vùng đất mà mình đến thăm chứ không phải là qua việc lượn lờ trong những khách sạn, nhà hàng, điểm tham quan sang trọng và lạnh lùng.... Và thường tôi thích làm việc này một mình, vì nó mang tính ngẫu hứng. Ngoài ra, sự tiếp xúc với người địa phương sẽ thân ái và dễ dàng hơn khi chỉ có 1 mình. Chừng như họ có vẻ cởi mở hơn với 1 người nữ đơn độc. Tôi đã vãn cảnh như thế nhiều nơi, nhiều lần, nhiều lúc, gặp nhiều người, nhiều cảnh và nhiều thân phận...Càng về sau này, thú vui của tôi càng nhọc nhằn! Ở thành phố, vỉa hè mấp mô, người buôn kẻ bán, xe cộ lấn lối đi đến độ mất cả cái tính nhẩn nha của việc vãn cảnh. Ấy là chưa kể lắm kẻ phóng uế công khai, vứt rác thản nhiên như thể đường phố là cái thùng rác công cộng! Vừa đi vừa cảnh giác mà có khi còn trúng tai bay vạ gió...Ở làng quê, vệ đường bụi mù, trơ trụi không 1 bóng cây, xe cộ phóng mù bụi đất. Có những nơi bê tông hoá đường quê thì đường đó không còn dành cho người đj bộ mà là cho những phương tiện chuyên chở rầm rập ra vào...Mà bây giờ thiên hạ nhìn người đi bộ lạ lắm, vì chả mấy ai đi bộ ngoài người bán vé số, khách du lịch và mấy người điên! Có lẽ những lúc đi bộ ở Saigon, lắm kẻ cho mình là mụ điên nhỉ? Bùi Giáng mà sống thời này chắc ngày nhập viện 2 lần vì không có vỉa hè mà xênh xang, lượn xuống lòng đường tai nạn như chơi.Đánh giá nền văn minh của 1 đất nước chả có gì khó, hãy ra vỉa hè lượn một vòng. Bạn hãy thử xem!Haiz, khi nào tôi được thong dong đi bộ trên mọi nẻo đường đất nước, tôi tin là lúc đó nước ta là một nước ổn.Xem những ảnh chụp phố xá làng mạc xưa, tự dưng tôi ước nước ta quay lại thời kỳ đó, vì sao mà yên ả, thanh bình đến vậy!Còn bây giờ thì sao, bạn hãy đi bộ dọc phố nhà bạn thử xem, sẽ có câu trả lời chính xác...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét