Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
BÀ MẸ VIỆT NAM NÀO KHÔNG ANH HÙNG?
Hôm nay 30-4, ngày nghỉ lễ của cả nước mà tôi không muốn gọi tên ra đây, tôi xin kể một câu chuyện trong gia đình tôi, để mọi người cùng nghe.Bà nội tôi sinh được 9 người con, cha tôi là út, năm nay đã ngoài 80. Như vậy đủ biết là nhà nội tôi đã trải qua những thăng trầm của các cuộc chiến. Các bác, các cô tôi vì nhiều lý do, đã phải lâm cảnh anh em trong nhà hai bên chiến tuyến, tuy không trực tiếp bắn nhau nhưng cũng đẫm nước mắt vì những nghịch cảnh trớ trêu...Tôi sẽ chỉ kể chuyện về một vài người cô của tôi, những người mẹ Việt Nam. Cô Hai tôi chồng đi tập kết, ở nhà nuôi bầy con có lớn mà không có học, đều phải đi lính. Các anh đều tự bắn vào tay để về làm ruộng. Hết chiến tranh, dượng Hai về có vợ mới con mới thì lưng cô đã còng sát đất. Các anh họ tôi đi học tập, con cái họ khỏi ngóc cổ với cái lý lịch đen sì, trở thành nghèo đói và dốt nát.Cô Ba tôi cũng cùng cảnh chồng đi tập kết, nhưng may đưa được hết 4 người con đi tập kết, bản thân ở nhà bị chính quyền bỏ tù chí mạng. Hết chiến tranh, các con cô từ miền Bắc trở về, quây quần quanh cô. Cô cũng được chính quyền tôn vinh và có chế độ đãi ngộ. Cô Tám tôi là một hoàn cảnh ngược lại. Cô goá chồng từ khi 27 tuổi, ở vậy nuôi con. Các anh họ tôi cao to vạm vỡ, sống ở Miền Nam tránh sao được đi lính, và họ có học nên đi sĩ quan, người đi phi công, người đi lục quân. Một anh vừa học sĩ quan xong do xích mích với cố vấn Mỹ nên bị bắn chết trong 1 cuộc đấu súng. Năm 75, không anh nào di tản sang Mỹ cả dù cấp bậc khá cao. Và đương nhiên là cải tạo cho đến đợt cuối cùng. Cô Tám tôi vò võ đi thăm nuôi các anh. Ròng rã bao nhiêu năm trời ra Bắc vào Nam theo những lần chuyển trại, tài sản có bao nhiêu cô bán sạch, trừ mảnh đất và nhà từ đường. Cuối cùng các anh cũng về, nhưng không về với cô tôi mà quá sợ hãi đã bỏ xứ đi luôn. Cô tôi lại vò võ thờ một bàn thờ đầy di ảnh, trong đó có anh Hải, người con mà cô yêu thương nhất bị một người Mỹ bắn chết.Mảnh đất cằn sau nhà cô tôi trồng sả, rau ngót, thiên lý bán lấy tiền chợ. Mảnh vườn trước mặt cho người ta trồng mỳ đổi gạo ăn. Già rồi, ăn không bao nhiêu, cô lủi thủi một mình cô quạnh. Các cô tôi người nào cũng thủ tiết với chồng, cũng hy sinh tất cả cho con. Trong mắt tôi, tôi thấy cô nào cũng vĩ đại, cũng là bà mẹ Việt Nam anh hùng cả. Mất con thì đều đau như nhau chứ có kể gì là mất cho cái gì và vì ai? Nhưng tôi cũng không khỏi chạnh lòng. Cô Ba tôi được hưởng chế độ trợ cấp cho đến lúc mất, dù có 4 người con sẵn sàng phụng dưỡng. Cô Hai tôi không mất đứa con nào nhưng cô đã phải chết trong nghèo khó. Cô Tám tôi tuy còn sống tới nay nhưng cũng không được gần con cháu. Vậy cô nào là anh hùng? Cô nào là không anh hùng?Là một người mẹ, tôi thương cho những bà mẹ mất con vì cuộc chiến đã qua. Nước mắt họ đã cạn khô vì mất con, tôi không muốn họ đau thêm nữa. Con họ mất là họ mất tất cả. Nhưng thật tủi thân cho nhưng bà mẹ mất con mà còn bị kết án. Trong số họ có cô tôi. Hôm nay, 30/4, tôi không muốn xem ti vi, không muốn đọc báo, vì không muốn nghe những câu kiểu như "ta thắng địch thua". Ai thắng ai? Cô Ba tôi thắng cô Tám tôi à? Không, tôi chỉ biết họ đều là những người đàn bà chịu nhiều đau khổ. Tôi xin truyền thông, hãy thay một từ khác về ngày 30/4, xin đề nghị gọi là ngày Thống Nhất, và làm ơn đừng nói đến chuyện thắng thua, cho vơi bớt nỗi đau trong mỗi gia đình có hoàn cảnh như gia đình tôi. Chuyện gia đình tôi không đến nỗi bi đát, vì tôi biết nhiều cảnh ngộ còn bi thương hơn. Tôi kể ra sẽ có người nhạo báng tôi, nhưng tôi biết có những trái tim chung nhịp với tôi....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét