Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
NHỮNG TÂM HỒN KHUYẾT TẬT
Làm ở Khoa Giáo dục đặc biệt, thấy nhiều cảnh ngộ đáng thương mắc tật Tự kỷ, Bại não, Chậm phát triển, Khiếm thính, Khiếm thị...mà xót xa. Nhưng đi dạy mỗi ngày, rồi quan sát nhân tình thế thái, tôi chợt nhận ra có một điều kinh khủng hơn: đã từ rất lâu, xã hội ta đầy rẫy những tâm hồn bị khuyết tật...
Nếu như việc phục hồi để đưa các trẻ khuyết tật hoà nhập xã hội ở Khoa của tôi đang tiến triển, thì việc phục hồi những tâm hồn khuyết tật là vô phương!
Bạn không tin à? Hãy đọc thử chơi mấy dòng sau:
Điểm lại các lĩnh vực phát triển ở trẻ em, ta thấy có nhiều mặt:
-Phần xác sẽ có Phát triển thể chất
-Phần trí sẽ có phát triển nhận thức, phát triển ngôn ngữ
-Phần hồn sẽ có phát triển tình cảm – xã hội và phát triển thẩm mỹ
Vậy mà từ gần 40 năm qua, việc giáo dục ở xứ ta chỉ chăm chăm vào phần trí, đá đá tí phần xác, còn phần hồn thì bỏ mặc.
Chả có ai học nhạc, học vẽ như một nhu cầu tất yếu của cuộc sống. Những thứ ấy vô bổ trong một bối cảnh mà đồng tiền là tối thượng!
Cho nên, vấn đề thẩm mỹ của thế hệ chúng tôi bị khuyết tật. Chúng tôi chả biết thế nào là đẹp, cho nên không biết yêu cái đẹp, không biết trân trọng cái đẹp, và vô cảm trước cái đẹp cũng như tất tật những gì liên quan đến tâm hồn...
Thật may cho tôi!
Tôi đã được đọc những quyển sách làm người tuyệt vời trong tủ sách ba tôi lén khuân về từ những đợt thu hồi văn hoá phẩm đồi truỵ.
Tôi đã được nghe giao hưởng bằng những đĩa nhựa, đĩa than người ta dùng làm đồ hốt rác.
Tôi đã được học nhạc cụ, kịch nghệ, hát xướng, vẽ vời trong một nhà văn hoá thiếu nhi tỉnh lẻ, nơi những thầy cô bằng cấp nhạc viên hay trường mỹ thuật từ Đức, Pháp, Tiệp về ngồi ngáp ruồi dạy lèo tèo dăm đứa trò thiểu não...
Tôi đã được học nữ công gia chánh trong dòng nữ tu của các bà xơ lụ khụ bên những cây dương cầm lạc nốt…
Khổ nỗi, tôi chỉ là một trong những đứa cá biệt, chỉ vì cha mẹ đi công tác suốt, nên tống vào tu viện, vào nhà văn hoá, nhốt một mình trong nhà với đống sách vở đĩa nhạc...
Còn bao nhiêu đứa trẻ cùng lứa với tôi đã lớn lên không nhạc, không thơ, không tranh, không sách....không biết gì về nghệ thuật!
Những đứa trẻ đó giờ là cha mẹ, chúng què cụt tâm hồn đã đành, nhưng chúng đẻ ra một bọn trẻ con chỉ biết làm toán mẹo và thuộc văn mẫu, nghe nhạc "bà xã anh num bờ goan", xem tranh cổ động, đọc thơ Tố Hữu...
Trách sao được chúng vô cảm...vì đó là lẽ tất nhiên!
Khuyết tật tâm hồn, một chứng bệnh vô phương cứu chữa!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét