Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
MÙI ...NHỚ
Có 1 nhạc sĩ , cũng là một tay viết ấn tượng, hay viết về mùi hương. Tôi đọc anh thấy thích, nhưng cái mùi anh mô tả thường sang trọng và xa cách, như đến từ một thế giới khác...
Thế giới mùi hương của tôi là thế giới thực, mùi hấp dẫn tôi là mùi đực…
Tôi muốn nói tới mùi hương tôi cảm nhận được từ nam giới, mùi tự nhiên, tự tôi cảm nhận, trong những giai đoạn khác nhau của họ, mà tôi, một người đàn bà ngoài bốn mươi cảm nhận được…
Mùi em bé trai…lần đầu tiên tôi cảm nhận được là từ cái áo của con trai tôi, hôm người ta đem nó đi chích ngừa, xa tôi vài tiếng đồng hồ. Mới xa con mười mấy phúr tôi đã thấy cồn cào, quay quắt, tôi vơ vội cái áo của con tôi mới thay ra, hít lấy hít để, như tìm sự tồn tại của con. Ôi, đó là mùi sữa, quện với mùi ngai ngái của nước tè mà cậu ta tuôn ra, pha với mùi dầu khuynh diệp đặc trưng của phòng nuôi gái đẻ. Tôi không bao giờ quên được cái mùi này, vì nó ruột thịt, thân thương vô cùng! Có lẽ, tôi phải chờ đến khi có cháu nội mới có dịp ngửi lại lần nữa
Mùi nam thiếu niên tôi cảm nhận được là mùi nắng khét trên đầu đứa bạn ngồi cùng bàn. Tôi là con gái mà nghịch quá, cứ huỳnh huỵch đánh nhau, đuổi nhau với bọn con trai. Năm lớp 6, tôi học với thằng Hoài, nó con nhà nghèo, dân đá cá lăn dưa, vậy mà hiền khô, bị tôi ăn hiếp hoài. Hết cú đầu lại túm tóc, hết đá đít lại kéo tai. Cho đến 1 hôm, tôi và nó đang đuổi nhau thì bị ông cai trường rượt. Ông cai trường tôi dữ lắm, hay nhốt học trò vô phòng tối tới khóc hết hơi mới thả ra, cho nên hai đứa dù mới đánh nhau nhưng vội vàng đoàn kết chui vào cái hóc kẹt, áp sát vào nhau, chờ ông cai đi qua. Tôi vẫn nhớ mùi tóc khét của nó quện với mùi mồ hôi mới đổ chưa kịp hôi, nó tội tội sao đó, khiến tôi mềm lòng, Ông cai tìm không ra tụi tôi, hai đứa rón rén chui rào ra khỏi trường…nhưng bữa đó về sau không hiếp đáp nó nữa. Dường như cái mùi đó khiến tôi biết nó là một đứa phải chịu cực nhiều, cho nên không đành lòng đánh nó, rồi lảng lảng, cũng không có giỡn lả như nào giờ…
Nam thanh niên đầu tiên tôi nhớ mùi là học trò của anh tôi. Anh chàng dong dỏng cao, miệt mài làm việc quên cả thì giờ. Dĩ nhiên là hôi rình, vậy mà tôi nhớ! Có lẽ bởi vì nó chứa Pheromone. Người trai đó sau này có thơm phức mùi dầu thơm, thì khi tôi nhớ tới anh, mùi hương đó vẫn theo tôi mãi. Khi tôi xa anh, thay vì nhớ những kỷ niệm ngọt ngào, tôi lại đi nhớ cái mùi hôi ấy. Hoá ra khi yêu, thì ta yêu cả những điểm xấu của người thương…
Mùi đàn ông trung niên là mùi thuốc lá lưu cữu từ người cha tôi toát ra. Nó đi theo nỗi sợ của những trận đòn do lười học, do nghịch phá bị trường gửi giấy về nhà… Đó là mùi hôi của nước bọt lên men kỵ khí, nó không còn mùi nồng của thuốc lá, không còn mùi tanh của nước bọt, nó trộn vào nhau tạo ra một mùi đáng sợ, mùi của uy quyền và trừng phạt…Tôi đâm ra ghét lây mùi thuốc lá. Vì nó làm tôi nhớ tới nỗi sợ này.
Mùi ông lão phát ra từ người ông bác ruột của tôi. Mùi của quần áo tẩm băng phiến lâu ngày cất trong tủ quyện với mùi chua ngấy của mồ hôi từ cơ thể gầy gò. Bác rất hay kể cho tôi những câu chuyện họ hàng gần xa. đọc cho tôi đánh máy gia phả của dòng họ, cho tôi ăn những hoa quả sắp héo để dành lâu ngày…Những ngày bác tôi nằm bệnh trong viện tới khi lìa đời, tôi vẫn ngửi thấy mùi ấy, nó cũ kỹ và u tối, nhưng cũng gợi bao câu chuyện xưa lắc xưa lơ…
Có lẽ tôi dở người, ai lại đi nhớ toàn những thứ khó ngửi, tôi không có cảm xúc với mùi Boss hay mùi Gucci nồng nàn, nó cứ trơn tuột khỏi tôi, vì đó là một thế giới khác, không có tôi trong đó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét