Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
Tóc ngắn
Mẹ mình có cô con gái lớn đẹp, ruồi bu dữ quá nên rút kinh nghiệm với cô con gái bé, cho dù nó chả đẹp tí nào, tìm cách làm coi nó xấu hơn nữa để đỡ ruồi bu...Thử tưởng tượng mình của những ngày ấy, con nhà khá giả mà như con ăn mày. Một cái áo phải ít nhất may bằng 3 loại vải, mà không miếng nào ăn nhập với miếng nào. Cái quần rộng dài trừ hao nên phải vừa đi vừa xốc quần. Nó làm mình không khác con bù nhìn giữ dưa. Đã thế tóc cũng bị gọt ngắn xơ xác cho nó đỡ chấy rận và khỏi õng ẹo ( lời mẹ mình)Mình trông rất khác người. Năm lớp 10, vào trường mới lớp mới, mình quần áo thùng thình, tóc tai ngắn ngủn, bọn con trai nó cười cho một mẻ ngượng tím cả mặt. Hôm sau thầy bảo mang mỗi bạn một cây gậy và 1 cặp lựu đạn gỗ để tập quân sự. Cả lớp ai cũng đóng mấy trăm để mua cho đồng loạt, mẹ mình tiếc tiền bắt mình mang cây cọc màn và cái chày gỗ hỏng cưa đôi. Đám con trai lại có dịp cười mình. Lúc tập, lựu đạn nặng quá, lại còn lọc cọc kêu, thầy bồi thêm: nhà giàu mà keo dữ! Mình ngượng đến chín tai chín mũi...Từ đó, mình xù lông nhím ra với toàn nhân loại. Bề ngoài khác người thì bề trong cho nó khác người luôn...Mình luôn sống trong thế giới mơ mộng của sách, thơ, nhạc, tranh...vì chỉ gần những thứ này mình mới thấy không lạc lõng. Không sách nào cười mình vì mình mặc áo quần lạc mốt, không nhạc nào ghẻ lạnh với mình vì mình đi dép rách quai...Mình càng ngày càng chìm trong thế giới riêng, và tìm mọi cách để hiểu ngóc ngách của văn thơ nhạc họa. Dù ở nhà không ai nghe nhạc giao hưởng nhưng mình quyết nghe cho được, nghe nhiều đến độ từ chỗ không thay hay rồi thấy hay rồi nghiện...Trong nhà không ai thích hội hoạ nhưng mình nhất quyết tìm hiểu cho biết...Đọc mọi thứ trong cái thư viện tỉnh, nơi có cái quán nhỏ có nhiều kẻ dở người hay ghé...Mình còn khác người vì mẹ mình gửi mình vào nhà dòng khi mình còn bé để cho nó ngoan. Ở nhà dòng thì phải học đàn, phải đọc kinh, phải hát thánh ca...Đâm ra càng khác người, Con nhà cộng sản, ông bà theo đạo Phật mà mở mồm là Chúa ơi...quá điên luôn... Thôi, quay về chủ đề nhé: tóc ngắn!Tóc ngắn làm cho mình khác với các cô bạn tóc dài da trắng xinh xắn. Trong thâm tâm, mình thèm tóc dài lắm cơ, vì tóc dài dịu dàng, thanh thoát, ai cũng yêu quí. Mà mẹ không cho, thế nên là phải tìm cách biện hộ và yêu tóc ngắn của mình. Mình biến nó thành dấu riêng của mình luôn. Ngày ấy Anh Quân chưa viết bài Tóc Ngắn. Chứ không thì mình đã hát suốt ngày. Khi ấy chỉ có bài "Này cô em bắc kỳ..." thôi, nên là mình hát bài ấy suốt. Một mình, lao xe đạp vun vút ngoài bờ biển. Có cậu bạn gọi mình là con thần gió, vì đã một lần thử đuổi theo mà không kịp... Tóc ngắn nên nào có ai yêuTóc ngắn nên là khổ đủ điềuTóc ngắn cho nên đâu là gái?Một mình dạo phố buồn liêu xiêu...Rồi đi học xa nhà, để tóc dài cho thoả chí, và phát hiện: dù tóc có dài thì xấu vẫn hoàn xấu, như Đông Thi nhăn nhó theo Tây Thi chỉ tổ cho thiên hạ cười. Tóc dài rễ tre của mình chả làm cho ai rung động cả. Rồi mình hành hạ mái tóc của mình: xù, uốn, nhuộm, duỗi, cho đến khi già....lại quay về tóc ngắn.Bạn đồng sàng bảo cứ để tóc ngắn, yêu là yêu cái cốt cách, chứ nào yêu cái vỏ...Vâng thì tóc ngắn, vì mình hợp với nó, chứ da trắng tóc dài thì đâu có mụ Đen Zòn hôm nay....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét