Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
CÔ NÀNG NHỎ BÉ
"Người ta chỉ có duy nhất một lần tuổi trẻ nhưng lại nhớ về nó trọn đời" - Lời thoại trong phim Liberty HeightVới tầm vóc 1m65, tôi trở thành 1 phụ nữ to lớn ở xứ sở tôi vào thời của tôi. Tôi mất hàng đống cơ hội để được những chàng trai tầm vóc dưới 1h65 yêu, còn những chàng trai trên 1m65 lại quá tầm với của tôi. Tôi tuyệt đối không thể làm một cô nàng bé nhỏ trên xứ sở này...Nhưng trong đời, tôi đã có lần trở nên nhỏ bé. Đó là một dịp khác thường, khi tôi đã là thiếu phụ 2 con với một chồng, quá tuổi để mộng mơ và phiêu lưu. Tôi cùng cô cháu gái tuổi đôi mươi đi xem một buổi biểu diễn của 1 nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng mà Steve Jobs rất mê. Có rất ít người Việt đi xem buổi diễn, thế nên là tôi lọt thỏm trong cái đám hợp chủng quốc ấy, bé nhỏ và yếu đuối bất ngờ. Đám đông cuồng nhiệt và to lớn nên dù mang giày đế xuồng để thêm 10cm, nhưng tôi vẫn chỉ nhìn thấy đầu là đầu, không được nhìn thấy ca sĩ một cách đầy đủ trong một ca khúc thân quen nên cứ nhảy như choi choi để nhìn thấy tí chút. Cô cháu gái lạc đâu mất tiêu. Thế rồi bỗng đâu tôi được nhấc bổng lên thật cao bởi một vòng tay khoẻ mạnh. Tôi chợt cao hơn tất cả để xem được trọn tiết mục. Tôi đã định giãy dụa để tụt xuống, nhưng rồi tự hỏi, sao lại phải thế? Cho nên là tôi đã để yên để được nhấc bổng lên trong khoảng 3 phút, cùng nhún nhẩy theo giai điệu bài hát, hoà chung nhịp của mấy trăm con người đủ mọi sắc tộc. Hết tiết mục, tôi được hạ xuống. Tôi nói lời cảm ơn một khuôn mặt tối đen khi đèn tắt cho tiết mục kế tiếp. Tôi cảm nhận đó là một người nam rất cao lớn, vì đỉnh đầu tôi chỉ mới đến cằm người đó, còn trẻ, vì đủ sức nhấc tôi nhẹ như lông ngỗng, là người ngoại quốc, hình như châu Á, vì những âm sắc đặc trưng... Chen lấn và cuồng nhiệt đã không kịp cho tôi gặp lại người đã giúp mình. Và những tiết mục hay tiếp diễn liên tiếp khiến tôi phải dõi mắt. Rồi khi tôi tìm thấy 1 cái thùng để trèo lên thì tôi quên hẳn người bạn nào đó đã giúp tôi trong bóng tối. ...Chiều nay, tình cờ ngồi xem 1 buổi biểu diễn được ghi hình, nhìn đám người đông đúc xem buổi diễn, tôi chợt nhớ lại cảm giác 3 phút làm cô nàng nhỏ bé. Khoảnh khắc đó thật là đẹp, vì trong đời, tôi chưa bao giờ được xem là nhỏ bé, là cần được chở che, là cần được bảo vệ, cần được nhấc bổng lên...Tôi, lúc nào cũng ở tư thế người phụ nữ tay dài, lúc nào cũng mang trên vai những trách nhiệm và nghĩa vụ, khát khao rũ bỏ tất cả, chỉ để được làm một con mèo yếu ớt.... Tôi có duy nhất một lần tuổi trẻ nhưng lại nhớ về nó trọn đời, tôi có 1 giấc mơ không bao giờ thành hiện thực là làm một cô nàng nhỏ bé lúc còn thanh xuân.Nếu được quay lại tuổi trẻ, tôi ước tôi là người của xứ khác, hoặc là tôi chỉ cao 1m50 mà thôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét