Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

CHUYẾN TÀU KỲ LẠ

Tôi đang đi trên một chuyến tàu kỳ lạ. Khi đưa cho tôi vé, người bán vé nở một nụ cười bí ẩn với tôi. Tôi vào ga. Thật kỳ lạ, tên ga chỉ có 1 chữ duy nhất: O. Mà cũng có thể là số 0 cũng nên.Người soát vé chăm chú nhìn vào vé và đưa tôi đến một toa tàu màu xanh với những hành khách da vàng, rồi lặng lẽ cười với tôi mà không hề chúc tôi một chuyến đi vui vẻ hay an toàn. Nhìn hành khách xung quanh mình, tôi thấy thật dị thường. Tôi chưa từng thấy những hành khách như thế bao giờ. Họ có độ tuổi rất khác nhau. Có người già ơi là già, có người thanh niên, có người trung niên, có cả những đứa trẻ, và ngạc nhiên thay, cũng có những em bé còn đỏ hỏn. Tất cả đều lên tàu 1 mình, không có đồng hành. Ngồi vào chỗ của mình, tôi nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh vật và các sân ga. Các nhà ga đều được đánh số chứ không đặt tên. Thì ra ga tôi lên là ga số 0 chứ không phải là ga chữ O. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng khác thường. Dựa vào nét mặt của những người đang ngắm cảnh qua cửa sổ, tôi phát hiện ra điều đó. Cùng một ô cửa, cùng một hướng nhìn, có người há hốc miệng ra kinh ngạc như thể nhìn thấy tai nạn, nhưng người ngồi cùng lại toát lên ánh nhìn trìu mến như thể đang thấy hoa sen đang nở. Dường như mỗi hành khách chúng tôi đều  thấy tên ga không hề như nhau. Khi tôi đang chăm chú nhìn vào cành bàng trụi lá ở nhà ga số 3, bỗng một cụ già chung toa, tóc bạc phơ vẫy tay chào chúng tôi và bảo:-Đến ga 79 của tôi rồi! Mọi người ở lại vui vẻ, tôi xuống nhé!Mọi người thay vì vui vẻ đáp lễ thì lại ủ rũ ngã mũ hay cúi chào cụ già buồn bã. Dù khá ngạc nhiên nhưng vì chuyến tàu nhiều thứ lạ quá nên tôi mải quan sát tiếp, không kịp hỏi người xung quanh hay nghĩ ngợi lâu hơn. Một điều khó tin nữa cũng diễn ra khiến tôi không giải thích nổi. Đó là tôi thấy đoàn tàu đi thật chậm, vậy mà nhóm người trung niên ngồi quanh bàn cà phê lại bảo:-Tàu lao nhanh quá chừng!Tôi nghĩ có lẽ họ điên thật rồi. Ngang qua ga số 13, tôi thấy người khác lạ. Tôi tự nhiên mạnh dạn hẳn lên, bắt chuyện với những người xung quanh thoải mái. Và tôi cũng chợt dễ nổi nóng và thất thường lắm. Chỉ vì nước uống trong ly mau nguội mà tôi cũng cáu lên. Tôi thấy dễ chịu hơn khi qua ga số 15. Tôi có cảm giác các cậu trai cứ nhìn trộm lúc tôi vén mái tóc ngắn ngủn của mình để đeo phone nghe nhạc, hay lúc tôi nhún nhảy theo điệu nhạc phát ra từ loa của toa tàu. Tới ga số 17, cậu trai mắt to, tóc xoăn bồng bềnh ngồi đọc sách ở cuối toa mà tôi rất có cảm tình chợt ngẩng lên nhìn tôi thật lâu, tôi không tránh né cái nhìn ấy, cũng nhìn lại không chớp mắt. Tiếc là cậu ta không chịu nổi cái nhìn của tôi, cúi xuống hí hoáy viết gì đấy. Tàu đi được một đoạn, cậu ta nhờ một cậu trai khác cùng bàn chuyển cho tôi một lá thư với nét chữ rắn rỏi:"Rồi chúng ta sẽ lớn và tất cả sẽ qua đi!"Ơ hay, viết gì lạ thế kia nhỉ! Tôi lẩm bẩm nhìn lên thì cậu ta gần như chúi mũi vào quyển sách dày cộp. Tôi cũng bắt đầu viết, nhưng không phải là các công thức toán học hay phương trình hoá học mà là những câu thơ. Một người phụ nữ đứng tuổi nhìn qua vai tôi, có lẽ đã thấy những dòng thơ của tôi, liền cốc cho tôi một cái rõ đau: "Rồi sau này đến khổ!"Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn theo bóng chị ấy đi về phía cuối toa. Ngang qua nhà ga số 19, tôi gặp một thanh niên mắt nâu và chúng tôi nhanh chóng yêu nhau. Nụ hôn và những cái ôm siết khiến tôi bồng bềnh như đám mây hồng lững lờ trôi ngoài cửa sổ. Tôi thấy không thể nào sống thiếu được người yêu. Tôi luôn tìm cách chạm vào anh, để yên tâm rằng anh sẽ không đi mất. Chúng tôi bên nhau suốt như thể hình với bóng. ...Con tàu chợt như dừng hẳn. Một nhóm các cụ già đang đánh cờ co cụm với nhau và thầm thì:-Không khéo tàu đứt phanh rồi!Tôi ngất ngây trong ái tình nên chẳng để ý gì tới khung cảnh xung quanh nữa. Tàu phanh két ở ga số 25. Lúc người yêu tôi bỏ ra góc khác cho đỡ chán thì một cậu trai trẻ trung cầm trong tay bó hoa hồng 20 bông đến trước mặt tôi:-Chúc em sinh nhật tuổi 20 hạnh phúc! Tôi cười và nói tuổi của mình, cậu ấy há hốc miệng ra nhưng rồi cứ ấn vào tay tôi bó hoa. Cậu ấy ngồi nhìn tôi làm thơ và cuối cùng kéo tôi về phía cậu ấy:-Nào, đi với anh, hãy làm vợ anh!Tôi thấy sợ. Không phải sợ cậu ta, mà sợ chính mình. Có điều gì nhói lên trong tim tôi thật lạ, nhưng tôi dùng lý trí át đi, quay về phía người yêu, tôi gọi anh về chỗ. Tim tôi thắt lại khi thấy mắt cậu trai ấy tối sầm. Tôi không đủ dũng cảm để yêu một người nhỏ tuổi hơn mình, không đủ dũng cảm để từ bỏ mối tình quen thuộc của mình. Còn cậu trai ấy không đủ mạnh mẽ để kéo tôi về phía mình . Có lẽ là định mệnh!Khi nghe tiếng rít của cái hãm tàu thì tôi giật mình, lơ đãng nhìn ra ô cửa. Hoá ra đã đến ga số 30. Lác đác có người xuống. Một số người bình thản. Một số khác lại thảng thốt. Mọi chuyện đều thay đổi với tôi từ lúc tới ga số 30. Người yêu của tôi bắt đầu thay đổi, anh không còn mơ mộng như trước. Anh cũng cộc cằn hơn. Tốc độ của tàu nhanh lên thấy rõ, vậy mà mấy đứa bé nô đùa dọc theo hành lang của toa lại sốt ruột than vãn:-Tàu gì mà chậm như rùa!Tôi lấy làm lạ, trò chuyện với vài người về sự thay đổi tốc độ của đoàn tàu. Có người tán thành ngay lập tức, bảo là đó chính là cảm nhận của họ. Có người, hình như mới lên tàu được khoảng mười mấy ga, thì nhìn tôi ngờ vực như thể nhìn người điên...Khoảng trời ngoài cửa sổ không còn màu hồng ấm áp nữa. Mọi thứ trên nền trời đều chuyển sang màu xanh sẫm lo âu. Nhưng tôi và người yêu vẫn hướng mắt về phía trước. Người ta tổ chức cho chúng tôi một cái đám cưới với những lời chúc tụng tốt đẹp. Có một vị khách lớn tuổi chép miệng nói với tôi:-Nếu đám cưới sớm hơn, lúc chưa tới ga 30 thì sẽ vui hơn!Tôi chưa hết ngạc nhiên thì vị khách ấy đã vội vã rời tàu không kịp chào chúng tôi. Ga số 30 không phải là một ga đẹp như ga 15, 17, cũng không cổ kính như các ga 70, 80, cũng không chắc chắn vững chãi như ga 40, 50, nhưng nó thật đặc biệt. Phải đi qua nó, ta mới thật sự có một cái nhìn khác về sự vật xung quanh. Dường như nó là một ga có phép lạ. Sau khi qua ga số 30, tôi thấy trong người như thể con sâu hoá nhộng để thành bướm.Các toa tàu va vào nhau ken két. Một vài người khách được dời sang toa màu vàng hay màu tím, chỗ những người da trắng tóc vàng mắt xanh, hay những người da trắng tóc nâu mắt nâu. Họ ngoảnh đầu nhìn lại phía toa màu xanh chúng tôi. Một vài người cười mãn nguyện, số khác lại nhếch mép tiếc nuối. Chúng tôi răm rắp tuân theo sự chỉ dẫn của nhân viên nhà tàu. Một số người hung hăng chạy lung tung đã bị hất văng khỏi tàu, khuôn mặt đau đớn khiến chúng tôi trở nên an bài, không dám đi đâu xa khỏi toa của mình. Gần đến ga số 40, tôi chợt nhận ra mình có thói quen nhìn lại phía những ga đã qua. Những người lên cùng ga với tôi cũng thế. Họ liên tục ngoái lại phía sau với vẻ hoặc tiếc nuối hoặc ngậm ngùi... Tôi cũng thấy các nhà ga 41, 42, 43... vụt đến thật nhanh. Những hành khách xung quanh tôi thay đổi cũng nhanh vô cùng, đặc biệt là những khách lên từ lâu. Họ luôn nghi ngờ mọi thứ, họ cũng không ngạc nhiên hay hốt hoảng khi có ai đó bất ngờ xuống ga. Họ cũng hay có thói quen nhìn lại những ga đã đi qua...Một vài người rất trẻ nhưng đã tỏ ra thông thạo hành trình. Trông họ thật thư thái nhẹ nhàng.Đến ga số 50, tính tình tôi trở nên thất thường, giống như thời tôi đi ngang qua ga số 13. Tôi bỗng hay cáu giận, nhạy cảm và thất thường. Khi đi ngang qua ga số 54, tôi bảo người yêu, lúc này có thể gọi là hôn phu:-Số 4 ở ga này trông xấu xí quá!Nhưng anh ấy bảo: -Anh có thấy số 4 nào đâu? Anh chỉ thấy số 6 đứng trước số 0 chứ!Lạ quá nên tôi nhìn vào mắt anh. Thật kinh ngạc, mắt anh không còn nâu nữa, nó đục dần và chuyển sang màu vàng. Tôi nhận ra anh không còn vuốt ve tôi như trước nữa. Chúng tôi cũng không còn thích ngồi gần nhau như trước.Loáng cái đã đến ga 65. Tôi thấy mệt mỏi. Hôn phu của tôi bắt đầu bóng gió về chuyện xuống tàu. Tôi cáu kỉnh bảo: -Làm gì cũng phải có nhau chứ!Anh chậm rãi nói:-Làm sao chắc chắn được!Tôi giận lắm. Nhưng mệt quá nên lơ đãng nhìn ra ngoài ô cửa. Bầu trời xám xịt quái lạ. Mấy cô gái chàng trai ăn vận kỳ cục đang hớn hở nhìn ra ngoài trời, thích thú hét vang:-Ôi, nhìn kìa, những đám mây xanh trên nền trời hồng!Tôi dụi mắt vì ngỡ mình đang mơ, thì thấy tàu vừa qua ga 70. Người yêu  tôi mệt nhọc cất tiếng:-Chắc anh xuống trước! Tôi bực lắm. Hôm cưới, anh bảo sẽ cùng tôi đi đến chân trời góc bể, vậy mà giờ đã muốn xuống mà không có tôi đi cùng.Tàu như thể đang mất phanh. Nó tuột dốc nhanh chóng và sầm sập đáng sợ. Hôn phu của tôi đã lẻn xuống ga lúc nào không rõ. Chắc là lúc tôi mải nhìn chú bé béo tốt mắt nâu lên tàu ở ga vừa rồi. Tôi thấy hụt hẫng và cô đơn. Xung quanh tôi chẳng còn mấy người quen nữa, toàn những người xa lạ. Tôi cứ ngỡ là tôi đang mơ. Nhưng không, tôi đã cấu vào người mấy lần rồi, rất đau. Đúng là tôi đang đi trên chuyến tàu kỳ lạ đó. Các bạn cũng thế, chỉ là không nhận ra thôi.Người phục vụ trên tàu nhè nhẹ chạm vào vai tôi, khẽ nói vừa đủ để tôi nghe thấy:-Chuẩn bị xuống nhé!Và người ấy nhìn tôi với nụ cười bí hiểm, chẳng khác gì nụ cười tôi nhận được hôm tôi lên tàu.Tôi thấy người nhẹ bẫng. Tôi xuống tàu, nhìn quanh chẳng thấy ai quen. Và tôi được dẫn lên một con tàu khác...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét