Tôi là PTH. Bút danh Cốc Vũ. Tôi bắt đầu viết lăng nhăng từ lúc 15 tuổi. Tôi quay lại viết chỉ để thỏa mãn góc nhỏ trong con người tôi, cái góc mà lâu nay do cuộc sống đã phải tạm co rút lại. Tôi chúc mừng tôi, can đảm cầm lại cây bút rè!
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
TÌNH THƠ NGÂY
Kể chuyện này cho các bạn học cấp 1 trường Phương Sài Nha trang ngày xưa cùng bé Đèn (vì đã tâm sự chuyện tình thơ với bạn Thư cho ĐZ nghe)Hồi đó, tuy nhỏ xíu nhưng mình đã mắc bệnh đa cảm và mê trai đẹp rùi. Học lớp 3, ngồi gần 1 bạn trai trắng bóc, môi đỏ, má hồng, nhớ họ tên đầy đủ luôn: Trần Mạnh Đức. Bạn í học giỏi và được cô giáo cưng lắm à, mà bạn í cũng đối xử tốt với mình nữa: không rảy mực vô vở mình, không đánh nhau và giành bàn với mình, không có chửi tên ba mẹ mình, thỉnh thoảng còn cười với mình và cho mình cắn chung cây kem đậu đen nữa. Thế là đủ cho 1 tình thơ ngây rồi. Đùng 1 cái, hè năm lớp 3 sang lớp 4 thì bạn ấy cùng gia đình chuyển vào Sì Gòn. Thế là mình có một nỗi trống vắng bên trái chỗ ngồi, chỗ trái tim bé tí xíu nhoi nhoi suốt ngày. Chả có tin gì lun, nhưng cái tên này theo mình mãi như 1 ký ức đẹp của mối tình thơ. Về sau, khi sống ở Saigon, mỗi khi nghe đến cái tên Trần Mạnh Đức là lại giật mình, nhìn xem có phải người này tầm tuổi mình hay không? David đi học, có 1 bạn tên là Trần Hồng Đức, mặt rất giống bạn Trần Mạnh Đức của mình coi lý lịch trong sổ báo bài của bạn í thì ba bạn í tên là TRẦN MẠNH ĐỨC! ối ồi ôi, choáng chưa? sinh nhật bạn Hồng Đức, mình đưa David đi dự, nói chuyện với ba mẹ bạn í, đến cái khâu nghề nghiệp, ba bạn Hồng Đức ồm ồm nói: nhà tui có tiệm bán hủ tiếu lớn nhất Quận 6 đó chị, bữa nào mời chị ghé ăn. Mình im thin thít không dám hỏi thêm, lỡ mà ba bạn Hồng Đức mà là bạn Trần Mạnh Đức của mình ngày xưa thì vỡ tan cái mộng đẹp. Hi hi, cứ để cho mộng là mộng, tình thơ mãi là tình thơ, hén!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét