Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

MANLY LADY

Mình mới phát hiện ra, tính cách chính xác của mình là thế. Cái tính cách mà 1 bạn trẻ đã viết ra, vô tình hay cố ý, nhưng ngẫm thì thấy có vẻ hợp lý. Cô bạn thân ở Nha trang đã 1 lần nói rằng, từ bé mình lúc nào cũng thích làm hiệp sĩ, che chắn, bảo vệ cho những người thân quen. Có lẽ giời đã đày mình rồi, vì cái máu ấy là tự nó có, không xạo được, không cố được, và có muốn bỏ cũng không được! Đêm qua, lại không ngủ, vì những đốm lửa xanh bập bùng, với những lời tâm sự, chia sẻ...với học trò, với vài bạn trẻ mình quí, với vài kẻ già cỗi đột nhiên cô đơn...Lâu lắm mình mới lại nhìn những đốm lửa xanh ấy trong đêm, nhiều cảm xúc cùng một lúc: thương xót có, ghen tị có, tự hào có...Mình vui vì những cái tên đã không còn sáng đèn trong đêm và cả nỗi mong chờ 1 đốm lửa xanh, sáng lên từ 1 cái tên...cố tình không sáng, cố tình không dựa vào mình. Manly lady ơi, manly nhưng vẫn là lady, nên vẫn cần phải dựa hồn, vào một đốm xanh nào đó.....

CÕI TẠM

Sáng nay dậy sớm lên chùa làm lễ cầu siêu. Sư thầy già viêm họng vẫn cố giúp nhà mình làm khoá lễ. Trong khói hương thanh tịnh, có 2 phật tử mới được vào chùa: Trúc Thanh và Trúc Tịnh. Adi đà Phật, mình mừng biết bao! Xong khoá lễ, dù mình đã rõ, cuộc đời là một cuộc dạo chơi ngắn ngủi của những linh hồn, thế nhưng, nghe thầy nói đến hai chữ "cõi tạm", mình không khỏi bâng khuâng. Chợt thấy một bà Phật tử bị thầy quở khi cố nhét phong bì vào tay thầy. Chao ôi, dù là phật tử đấy, có mấy ai hiểu được tư tưởng nhà Phật? Thầy luôn độ lượng cho cái ngoan cố không chịu qui y của mình, với lý lẽ tâm mình chưa sạch, còn lắm sân si, không xứng là con Phật. Thầy luôn cười, gõ đầu mình, bảo: bướng! Vâng thưa thầy, con bướng lắm! Con thấy con còn quá tệ vì ông Thiện trong con vẫn đang còn phải đấu vật chưa phân thắng bại với ông Ác. Mỗi lần vào cùa con xá ông Ác nhiều hơn để ông đừng theo con, ấy thế mà ông vẫn chưa chịu buông tha. Hai chú cá nhà mình đi theo cha mẹ làm lễ, lạy Phật tự nhiên như thở, quì suốt 60 phút vẫn không than vãn, không quạy phá như vốn dĩ vẫn hay làm. Có lẽ tâm các chú ấy trong sáng nên Phật đã độ trì cho có đủ nghị lực. Các chú rất thú vị về câu chuyện ông Thiện và ông Ác của mẹ, trên đường về cứ bô bô hỏi về cách đuổi ông Ác. Trong cõi tạm, mình sẽ làm gì đây? Thầy bảo con hãy cảm hoá giác ngộ người xấu, giúp họ đuổi cái ác. Khó quá thầy ơi! Sao con làm xuể? Thầy nói, cứ làm, nhất định sẽ được! Con nghe thầy, đấy, con có bướng đâu nào?

ĐÔI LỜI CHO NĂM HỌC MỚI TỪ MỘT KẺ THẤT BẠI

Các bạn sinh viên thân yêu của cô! Các bạn đừng nghĩ những lời cô nói là khách sáo, vì thật lòng cô nghĩ thế đấy. Thế tại sao các bạn là thân yêu với cô? Có 3 lý do: Thứ nhất, có các bạn học thì cô mới được làm nghề giáo. Do vậy cô biết ơn các bạn vì đã chọn làm học trò của cô. Có các bạn, cô mới được thực hành những thứ mình được học, mới luôn được nói ra những điều mình thuộc lòng. Thứ hai, các bạn còn trẻ, các bạn có những tư tưởng luôn mới mẻ, năng lượng luôn tràn trề. Làm việc với các bạn, cô được lan truyền năng lượng, nụ cười và niềm lạc quan. Cô được mọi người khen trẻ hơn tuổi, chắc chắn là do việc được tiếp xúc thường xuyên với các bạn. Nguồn sinh lực của các bạn thật là đáng kinh ngạc. Thứ ba, đôi khi, cô không rõ là cô dạy các bạn hay các bạn dạy cô nữa. Có vẻ cô được lợi khi dạy các bạn hơn là các bạn học từ cô. Những kiến thức cô dạy các bạn cũ rich, cô nhai đi nhai lại mỗi năm, còn các bạn cho cô những câu hỏi mới hàng năm, những trăn trở mới, những vấn đề mới. Các bạn dạy cô thế nào là facebook, thế nào là twiter, thế nào là bài uno, làm thế nào để bẻ khoá các phần mềm, các quán ăn ngon-bổ-rẻ, những điểm giải trí miễn phí, hay đơn giản những câu bông đùa hợp thời… Cô có vài lời chia sẻ với các bạn nhân năm học mới với tư cách một kẻ thất bại: Khi còn là sinh viên, cô chưa hề xuất sắc, cô chưa bao giờ dám nói hết điều mình nghĩ, chưa bao giờ làm đến cùng điều mình thích, cô chẳng dám đổi ngành học dù biết nó không phù hợp với mình, cô đã mất quá nhiều thì giờ để yêu đương, cô cũng không tự sắp xếp thời gian hợp lý, cô không nghiêm khắc với bản thân, đã bỏ qua nhiều cơ hội… và cô không đạt được ước mơ của mình. Đáng đời cô phải không các bạn? Không cố gắng, mê chơi, lười biếng mà đòi đạt được mơ ước? Hôm nay, nhân ngày khai trường, cô mong các sinh viên thân yêu của mình đạt được ước mơ, vượt qua được vị giáo viên kém cỏi của mình. Người sáng lập hãng máy tính Apple, ông Steve Jobs, có nói một câu bất hủ: “hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”. Các em đang có tuổi trẻ. Các em có quyền ước mơ, kể cả những ước mơ điên rồ nhất! Các em còn có thể dại khờ thực hiện những ý tưởng ngông cuồng của mình, những điều mà bây giờ cô không dám làm vì sợ thất bại! Các em có quyền sai lầm, có thời gian làm lại, có thời gian sửa sai, còn cô thì đã mất quyền ấy! Các em sinh viên, hãy ước mơ, hãy thực hiện ước mơ cho dù là ước mơ ngông cuồng nhé, thay cho cô, thay cho những người không còn trẻ nữa! Đừng sợ sai, mình còn thời gian để undo và refresh! Đừng để tuổi trẻ qua đi vô ích và phải ân hận như cô giáo hết hơi của các em nhé!

CỖ MÁY THẨM ĐỊNH BẠN BÈ

một sáng cà phê tự kỷ, dắt cái xe Wave Alpha xám của mình vào quán hơi sang sang, chợt nhận ra những ánh mắt đủ loại: khinh thường, ngạc nhiên, tò mò, hờ hững... khi gặp người cần hẹn, nhìn cái ánh mắt khi cùng nhau ra bãi xe, bỗng dưng tớ nhận ra một điều: mình có thể thẩm định 1 người sau một cái hẹn nhờ cỗ máy thẩm định bạn bè nhãn hiệu Wave Alpha do hãng Honda sản xuất năm 2005. tớ yêu thật là yêu cái xe của mình, nó giúp tớ lạng lách qua những con đường kẹt xe để kịp giờ đón con, nó làm tớ không quá xót xa khi có đứa va quẹt vào xe mình, nó giúp tớ iên tâm khi vứt xe để ngắm nghía cái gì đó dọc đường, nó giúp tớ hoà lẫn vào đám đông, ngoài ra, không thằng cướp nào thèm giật ba lô của 1 con cưỡi wave anpha cả, cho dù nó có đang thồ hàng trăm triệu, hehe... đi cái xe W.A, khi đi chơi với mấy bạn còn khó khăn, tớ không làm tổn thương họ. nó cũng làm cho những người bạn cùng điều kiện cảm thấy hãnh diện vì hơn hẳn tớ, làm cho những người bạn giàu có vui hơn khi giúp được tớ (giúp đứa chạy W.A thì thoải mái hơn giúp đứa cưỡi Spacy) chơi với nhiều kiểu người già trẻ gái trai sang hèn, ai là bạn thật thì chỉ nhìn thấy trái tim tớ luôn cháy đỏ, ai là kẻ trần tục thì thấy con mụ mặt xanh nanh vàng cưỡi chiếc WA xám xịt! (1 status cũ sao hợp với trưa nay quá độ!)

ĐIỀU THỨ 02 TỚ HỌC TỪ NÀNG DAE JANG GEUM HAY CHUYỆN THẾ NÀO LÀ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC?

Cách đây 8 năm thì phải, khi tớ sinh đứa con trai thứ 2, tàng hình có phát phim "Nàng Dea Jang Geum", một bộ phim cổ trang Hàn Quốc. Khi ấy, tớ rất thích bộ phim vì cảm phục nhân cách và sức sống mãnh liệt của nhân vật chính. Năm nay xem lại, với những diễn biến mới trong nhận thức của mình, tớ lại nhận ra một bài học mới: YÊU CŨNG CẦN PHẢI BIẾT CÁCH VÀ CẦN PHẢI HỌC CÁCH YÊU Thông thường, con người thường bị bản năng lôi kéo khi yêu. Hấp lực của tình yêu khiến ta mù, ta điếc. Rồi thân xác ta điều khiển tâm trí ta, khiến ta u mê để thân xác lái tâm trí đi xa đến mức không còn lối về. Tận cuối đời, đôi kẻ nhận ra, thì quá muộn! Cũng biết là chuyện phim thì chủ yếu là hư cấu, nhưng tớ vẫn cảm phục cái anh biên kịch xứ Kim Chi trong phim "Nàng Dea Jang Geum"có cái nhìn thật thanh thoát về tình yêu. Nhà vua, quan ngự y, quan võ....trong phim đã yêu 1 người đàn bà bằng tình yêu thoát tục. Chao ôi, đẹp tuyệt vời! Không còn sự chiếm hữu, không còn sự nhầy nhụa của xác thịt, chỉ còn những nụ cười trong ánh mắt, những sự chăm sóc tinh tế, những ánh nhìn đau đớn, những tấm lòng bao dung cho tình địch...Đau đớn mà đẹp đẽ, cõi nhân gian này, mấy ai làm được? Đờn ông mà tớ từng gặp trên cõi nhân gian này, chưa anh nào thoát tục khi yêu. Còn những người tớ chưa từng gặp nhưng có biết thì có 1 anh, là anh Phạm Duy (láo thế, đáng tuổi ông tớ, nhưng mà đang nói về tình yêu thoát tục thì miễn là đực thì đều gọi là anh được). Anh í có cái nhìn thoát tục về tình yêu trong âm nhạc và theo giai thoại thì đâu chừng trong cuộc sống anh í cũng đã thực thi được(nhưng hơi tiếc là con anh í chả anh nào thoát tục được cả!).  Đôi ba bạn trẻ tớ quen, đôi ba anh già tớ quen, đôi ba thằng bạn tớ quen... mặt mày vênh váo vì đào hoa, gái theo như ruồi bu mắm ruốc, vỗ ngực ta đây hiểu rõ ái tình. Thấy họ rêu rao cách thức tán gái, cách dìu các em lên giường sao cho nhanh, cách rũ bõ các cô gái khi đã chán, tớ nhìn xéo, cười khẩy, thán phục họ quá! Lắm khi tớ thấy mình kênh kiệu, nói theo cách của Sát Thủ Đầu Mưng Mủ thì "đã xấu lại còn xa". Có mấy anh nhiều da chơi với tớ, thấy tội cho con mụ chớm già, xấu kinh niên mặt ngơ ngơ đi trong sân golf, đã gia ơn ban phát cho tí tình, ngỡ là con mụ ấy sẽ sướng rơn, ai dè bị ăn tát. Xin lỗi các anh, em là kẻ hèn, lại chay tịnh, không xơi nổi món mặn nhiều da! Có đôi khi, tớ chơi với mấy em trẻ, tớ cứ hay can ngăn cái vụ sex xiếc, các em ấy đầu gật gật nhưng chắc trong bụng chửi mình cổ hủ. Biết thế thôi, can sao nổi các em, để thấy được cái hư không thì có khi sống hàng mấy kiếp mới nhìn ra mà! Cơ mà có ai có được tình yêu trong lý tưởng đâu? Thế thì ta cứ yêu cái trong tay ta, bồi bổ nó, tỉa tót nó, nuôi dưỡng nó, nhất định ta sẽ có 1 cây ái tình đẹp, dĩ nhiên không bằng cây lý tưởng, nhưng nó thực, sờ được, ngửi được, nếm được, nhìn được và nghe được! Làm thế nào để nuôi cây ái tình ngay trong nhà mình? Hãy chân thành, không tính toán, dẹp cái tôi, chặn đam mê, dập lửa lòng...nhiều thứ phải làm lắm! Chả ai cho không ai cái gì, nên muốn có quả, thì ta ắt phải gieo nhân... TỚ HỌC ĐƯỢC BÀI HỌC NÀY, TRUYỀN CHO CÁC ĐẰNG Í ĐẤY, NẾU MUỐN CÓ ÁI TÌNH ĐẸP, NHẤT ĐỊNH PHẢI HỌC ĐỂ BIẾT CÁCH NUÔI!

SÂN SI (viết vào ngày Vu Lan)

Giữa cơn mưa tầm tã, thân xác rã rời sau 1 ngày đốt mình hơi quá lửa, ta đi chùa, ngôi chùa sơ sài có thầy trụ trì luôn ẩn mình sau lớp mành nâu. Tàn ngày Vu Lan, chả còn ai lễ chùa, chỉ có ta và bạn đời sì sụp: "Cầu cho tổ tiên ông bà nhà con được siêu thoát" Từ khi ta ngộ ra linh hồn ta chỉ đang làm 1 chuyến dạo chơi ngắn ngủi ở cuộc đời này, ta bớt hẳn sân si, có phút nào đó tính ấy trỗi dậy thì cũng là do thói quen của xác phàm. Thỉnh thoảng, ta nhìn người đời bon chen, sao ta thấy buồn cười vì đâu chừng ngày xưa mình cũng thế! Mà kỳ lạ thay, khi ta cố gắng thoát khỏi cái bon chen ấy, thì những cơ hội trước đây ta từng thích thú lại nhảy xổ vào chặn đường ta. Ta tránh đến đâu, nó theo đến đó, thật là kỳ lạ! Phải chăng đó là thử thách? Ngồi nói chuyện với sư thầy về chuyện ấy, sư thầy cười, bảo, con không xuất gia, thì con phải làm người phàm. Con làm người phàm, thì còn không tránh được sân si đâu! Sân si chặn con lại, thì con phải đón nhận với tâm thế của người không. Chứ né tránh thì không đúng lẽ! Chà, khó thật đấy! Qui y không chịu mà lại mong thành chánh quả, có lẽ chỉ có mình ta mới ngông như vậy! Chuyện này khó thật! Adi đà Phật, mong Phật tổ chỉ lối cho con!

Mỹ lai.....và nỗi sợ nồi da nấu thịt

Hồi học tiểu học ở trường Phương Sài, Nhatrang (bây giờ là trường Võ Văn Ký), trong lớp có những học trò rất lạ, mắt xanh, tóc vàng rất đẹp, lại có những đứa da đen thui, mắt trắng dã, tóc xoăn tit...đó là mấy đứa mà bọn nó hay gọi là Mỹ lai. Tụi bắc kỳ con bọn mình hồi ấy bị kỳ thị 1, thì bọn Mỹ lai bị kỳ thị 10. Dân bản xứ ghét chúng vì nghe bảo hồi đó chỉ có gái điếm mới công khai đi với Mỹ. Mấy người bắc vô lại càng ghét tợn, vì chúng là con bọn mỹ xâm lược mà. Khổ thân chúng lắm, lủi thủi 1 mình chứ không kết lại với nhau như lũ bắc kỳ con bọn mình. ít đứa Mỹ lai nào chịu nổi vài học kỳ, đa số bỏ học, ra chợ Phương Sài đá cá lăn dưa... Mình không chơi thân với đứa Mỹ lai nào nhưng mắc chứng nhớ dai, ai đi qua đời mình là mình đều nhớ, thế nên cứ hay lăn tăn về số phận của tụi bạn Mỹ lai. Cuộc đời bọn nó chắc chẳng sung sướng gì, tuổi thơ đã thế, tới lúc thanh niên là đến cái phong trào đi Mỹ diện con lai. Hồi ấy vượt biên khó lắm nên con lai có giá vô cùng. Mấy cây vàng mới mời được 1 đứa con lai về nhà để chuẩn bị giấc mơ Mỹ. Lúc ấy chúng được đối xử khác hẳn, nhưng không phải là hay ho gì mà như những món hàng mà thôi. Sau lưng họ, người ta vẫn chửi: đồ Mỹ lai! Mình nhớ có 1 cô bạn học chung đúng 1 tháng là không ra lớp nữa, mắt cô ấy xanh như nước biển, da trắng hồng, tóc vàng như tơ, đẹp lắm, như búp bê ấy. Bạn này thôi học thì ra bán trà đá ở ga Nhatrang, mà chỉ bán đêm vì ban ngày không ai chịu mua. 1 thời gian sau thì bán rau ngoài chợ, cuối cùng thấy làm gái ở hàng me ngoài công viên,..khi có phong trào Mỹ lai thì nghe nói bạn ấy đã chết vì bệnh rồi. Trên đất này giờ hiếm thấy người lai tầm tuổi bọn mình. Họ đâu cả rồi nhỉ? Có ai còn nhớ đến họ nữa không? Thân phận của họ thế nào? Có nhiều người có kết cục đẹp như cô ca sĩ Phương Thảo không? Cuộc chiến tranh xưa nó cứa những đường sắc vào tâm hồn những đứa Mỹ lai và cả những đứa Bắc kỳ con như mình, 1 cách vô tình như thế...Mình sợ chiến tranh, sợ loạn lạc, sợ lắm!