Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Hồn tôi da ai. Phần 1

1
Tôi là X, một phụ nữ 45 tuổi không xấu nhưng cũng không quá đẹp. Là biên tập viên của một nhà xuất bản, công việc của tôi khá an nhàn, thu nhập không đến nỗi, cơ hội tiếp xúc cũng khá rộng rãi. Tôi có một gia đình có thể nói là khá ổn so với tiêu chuẩn của nhiều người. Chồng tôi là một người đàn ông ưa nhìn, khá thành đạt, tính tình lại thoải mái. Hai con trai tôi sinh năm một, 19 và 18 tuổi, chọn những điểm ưu việt nhất của cha mẹ để thừa hưởng. Nếu phải làm một dòng kết luận, thì tôi là một người phụ nữ hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng dạo gần đây, tôi bỗng thấy cuộc sống của mình trống trải, đơn điệu và nhàm chán. Mấy cô bạn của tôi thở dài: "triệu chứng tiền mãn kinh ấy mà". Có lẽ thế thật! Biết thế nhưng tôi không thể nào kiểm soát được tâm trạng của mình. Tôi thấy thật trống trải và cô đơn trong ngôi nhà có 3 nam nhi lúc nào cũng luôn tôn tôi là hoa hậu nhà, người đẹp, tóc dài yêu quí...Cả ngày 4 chúng tôi chỉ gặp nhau khoảng 15 phút buổi sáng, khi chồng tôi cuống quít ăn vội bữa sáng tôi làm để vội vã ra xe đi làm, hai con trai thì vừa chải răng xong đã "bye mẹ nhé!" và sau khi hôn lên má mẹ 1 cái thì đã rồ máy xe đi mất. Tôi sẽ phải trải qua buổi sáng trống vắng với bữa ăn một mình, buổi trưa thất thường với đủ các loại tác giả khác nhau, buổi chiều tối chán ngán không biết làm gì cho hết giờ sau khi đã đi chợ chuẩn bị cho bữa ăn một mình, săn sóc da chả biết để làm gì, tập gym ở câu lạc bộ gần nhà cho đến mệt lử. Đêm đến thì cũng chẳng hơn gì. Bản song tấu mà vợ chồng tôi vẫn đều đặn gióng lên như một thói quen đã hết làm tôi phấn chấn tinh thần như ngày nào. Vitamin S đã hết trở thành thần dược cho chứng ủ dột kinh niên của tôi. Tôi thấy mình chỉ khác cái đồng hồ một chút vì hàng ngày có thay quần áo.
Có lẽ tâm trạng chán nản của tôi thể hiện quá rõ nên chồng tôi đã quyết định, cuối tháng 6 sẽ làm một chuyến du lịch biển mong làm tôi vui hơn. Tôi chẳng háo hức gì vì đã hình dung ra kịch bản cũ rích: hai chàng thanh niên vẩn vơ ra bãi biến ngắm các cô gái; chàng cựu trung niên thì đeo kính mát nằm lì ngoài mãi biển, hẳn cũng nhìn theo những thứ mà hai cậu con trai mải mê nhìn theo. Còn tôi, chắc cũng chỉ tắm biển, dạo mát, mua mấy thứ linh tinh về cho bọn trẻ trong cơ quan, thỉnh thoảng cũng làm vài viên vitamin S. Rồi ra về, tinh thần chẳng thêm được tí năng lượng nào cả. Nhưng thôi, các adam nhà tôi đã quyết định thế thì tôi sẽ đi. Chỉ phải mua một cái áo tắm mới vì dạo này tôi cũng kém tự tin về cơ thể, chắc phải mua một bộ đồ kín đáo hơn.
2
Mình là Y, 17 tuổi, vừa kết thúc năm học thứ 11 của đời học sinh. Mình học khá, nhất là các môn tự nhiên. Mình ít có bạn vì mình luôn mặc cảm vì vẻ bề ngoài. Mình cao lêu nghêu, gầy gò và không có nhiều đồ đẹp. Mẹ mình luôn cân nhắc mỗi khi sắm đồ mới cho mình. Mẹ nói, mua nhiều thì cũng chỉ mặc được vài tháng là ngắn, thôi để nó lớn hết cỡ rồi mua một lần. Chị Hai thì sáng chế cho mình những bộ đồ không giống ai để tập sự ước vọng bà chủ tiệm may. Cái áo cũ của ba được chế thêm cái tay phồng cho hợp với con gái. Cái quần tây cũ của chị được cạp thêm cái gấu khác màu từ cái quần soọc kaki rách của anh Ba. Thế là mỗi khi đến lớp, mình trở thành tâm điểm chọc ghẹo của mấy đứa con gái trong lớp. Còn mấy đưa con trai thì luôn gọi mình là hươu cao cổ, đà điểu...Ước gì nhà mình khá giả hơn, mình sẽ có nhiều đồ đẹp để mặc. Chắc lúc đó cũng sẽ có thêm nhiều bạn hơn. Nhưng mà nhà mình chẳng thể khá hơn được. Ba má chỉ làm rẫy, chị Hai thì phụ bán hàng cho cô Năm ngoài chợ. Anh Ba, mình và thằng Út thì vẫn còn đi học. Thật sự mình chỉ còn tìm thấy niềm vui trong những bài tập học búa mà thầy cô giao về nhà. Chỉ khi giải được bài tập và nhận lời khen từ thầy cô, mình mới thấy cuộc sống này dễ chịu. Mình lại còn đen đúa. Chẳng ai ở cái phố núi này đen giống như mình. Ba bảo mình giống bà nội, nước da đen giòn nhưng rất có duyên. Còn mẹ thì cứ cười cười, mẹ nó hổng biết sau này có ai lấy nó không, cao gì mà cao dữ vậy, cũng tại tui lấy ông chồng tre miễu...
Dì Út về Việt nam. Nhân lúc mình nghỉ hè, dì kêu mình đi Nha trang với gia đình dì. Có điều lạ là dì mình lúc nào cũng khen mình đẹp, cả dượng cũng vậy. Hai người nhìn mình, thì thầm với nhau mình nghe tiếng được tiếng mất, con nhỏ này mà ở Sàigòn thi chắc thành hoa hậu. Mình cười thầm, đúng là mấy người ở nước ngoài lâu, đẹp xấu mà cũng không phân biệt nổi.
Ra đến Nha trang, dì mới phát hiện ra mình không có đồ bơi. Dì kêu mình vô mua một bộ đồ bơi trong cửa hàng của khách sạn. Cô chủ tiệm chọn cho mình mấy bộ đồ bơi hai mảnh. Mình thấy kỳ quá nên không chịu mặc thử. Dì Út bực mình, kêu mình chọn gì thì tùy, rồi bỏ ra ngoài ghế sôpha ngoài sảnh ngồi coi tivi. Mình nhìn hoài chẳng thấy có bộ nào kín đáo. Có một cô đẹp lắm cũng vô mua đồ bơi. Cổ cũng có vẻ không ưng mấy bộ hai mảnh. Mình liền để ý cổ. Cổ lựa hoài, rồi cuối cùng cũng chọn 1 bộ, chừng như cổ không ưng lắm đâu nhưng rồi cũng lấy và trả tiền. Cổ vừa trả tiền xong, mình ra kêu cô bán hàng lấy cho mình một bộ y như vậy. Mình thấy bộ đồ bơi này cũng hay hay. Nó là một độ đồ liền màu vàng tươi điểm những bông hoa xanh dương nhỏ xíu. Tay áo có bèo che bớt cặp tay trần. Ở phần hông cũng có bèo nhún như một cái váy che bớt phần mông. Nó khá kín đáo, mình mặc vào thấy đỡ ngượng khi phải phơi mình giữa bãi biển. Đó là bộ đồ bơi đầu tiên trong đời mình, mình sẽ nhớ mãi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét